Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau 10 năm kể từ khi tôi qua đời - Gia đình (1)

Cập nhật lúc: 2024-09-23 21:45:33
Lượt xem: 193

Đây là năm thứ mười kể từ khi tôi qua đời. 

 

Gần đây bố mẹ đang chuẩn bị đám cưới cho em trai tôi, tôi lặng lẽ ngồi trên ghế ở phòng khách, lơ lửng nhìn họ. 

 

Bố ngậm điếu thuốc, cầm bút viết gì đó trong quyển sổ nhỏ, mẹ thì bận rộn dán hoa lên cửa sổ, vừa làm vừa lẩm bẩm những việc cần chuẩn bị tiếp theo. 

Giờ này, thằng em chưa tan ca. 

 

Tôi chán chường quan sát họ một lúc, bố khẽ thở dài, gập quyển sổ lại và gọi mẹ đi nấu cơm. 

 

Ba món mặn một món canh, vẫn như mọi khi không có cà rốt. 

 

Mười năm qua, trong nhà chưa từng có cà rốt. 

 

Ngày xưa tôi không thích ăn, còn thằng em thì thích làm ngược lại, cứ đòi ăn cà rốt mỗi bữa, thế là mấy ngày lại xuất hiện một món có cà rốt trên bàn ăn, khiến tôi phải cằn nhằn suốt. 

 

Bây giờ thì chẳng thấy món đó xuất hiện trên bàn nữa. 

 

Ảnh cưới của em trai mới được lấy về. Thằng nhóc từng béo ục ịch như một quả bầu đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, đi vài bước là thở hổn hển, bây giờ nhìn cũng có nét bảnh bao rồi. 

 

Cô gái cười rạng rỡ bên cạnh nó chính là em dâu của tôi, đẹp thật. 

 

Tôi theo phản xạ đưa tay muốn chạm vào, nhưng không có gì bất ngờ khi tay tôi xuyên qua tấm ảnh. 

 

Một tuần trước đám cưới: 

Cả nhà đang kiểm tra lại các công việc, mọi thứ được sắp xếp rất chỉnh chu. Bạn bè của mẹ gửi lời chúc mừng qua WeChat, mẹ cười tươi trả lời từng người. Ông nội đưa ra một số đề xuất truyền thống, bố mẹ ghi chép lại cẩn thận, tôi cũng ngồi bên cạnh nghe mà ngẩn ngơ. 

 

Tám giờ tối, thằng em về nhà, đeo cặp kính xấu xí trên sống mũi. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-10-nam-ke-tu-khi-toi-qua-doi/gia-dinh-1.html.]

 

Không có một chị gái có gu thẩm mỹ hiện đại như tôi sắp xếp, quả nhiên là không ổn, thôi kệ đi, sau này giao cho vợ nó lo vậy (●°u°●). 

 

Vừa về là nó lao thẳng vào bếp, trông như con ma đói, nhưng cuối cùng cũng chẳng tìm được gì vừa ý, buồn bực quay về phòng. 

 

Một ngày trước đám cưới: 

Mọi việc đã chuẩn bị gần xong. Mẹ bước vào phòng cũ của tôi, ngồi đó một lúc lâu, không biết bà đang nghĩ gì. 

 

Bà lấy từ ngăn kéo ra cuốn nhật ký của tôi ngày xưa, lật vài trang. Có vẻ như những năm qua bà đã lật xem không ít lần, quyển sổ đã cũ kĩ, nếu tôi còn sống, chắc chắn sẽ cãi nhau với bà vì đã lén đọc nhật ký của tôi. 

 

Trước đó, bố có đề nghị sửa sang lại phòng của tôi trước khi em trai kết hôn, họ đồng ý, dù gì cũng đã mười năm trôi qua, người đi rồi cũng không quay lại được. 

 

Sau khi sửa lại, căn phòng này hoàn toàn trở thành phòng đọc sách, không còn chút dấu vết nào của phòng ngủ ngày xưa, ngoại trừ vài quyển sách và món đồ chơi nhỏ của tôi trên kệ, mọi thứ của tôi dường như đã biến mất. 

Ngày cưới: 

Hôm nay thời tiết rất đẹp, từ sáng sớm thợ trang điểm đã đến. Đây là lần đầu tiên tôi thấy mẹ trang điểm trang trọng. Thời gian không làm phai nhạt sắc đẹp, không lạ gì khi bố ngày xưa đã mê đắm mẹ ngay từ cái nhìn đầu tiên. 

 

Hình ảnh mẹ trong tâm trí tôi là một người phụ nữ bình dị, lo toan việc cơm áo gạo tiền, chẳng ngờ bà cũng từng là cô gái hay khóc hay cười, nhưng khi làm mẹ thì phải mạnh mẽ hơn. 

 

Bố đến thúc giục, khi nhìn thấy mẹ đã trang điểm, ông cười tít cả mắt. Ông lão hôm nay trông thật bảnh bao, đã cạo râu, tỉa lông mày, cái đầu trọc bóng của ông quả là tiện lợi, chẳng cần lo kiểu tóc. 

 

Buổi tiệc trưa là của nhà gái, có lẽ chỉ là buổi gặp gỡ lớn với họ hàng nhà gái? Tôi nhìn quanh không quen ai, ngoại trừ cô em dâu này. 

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Hai vợ chồng trẻ đứng cạnh nhau thật xứng đôi, cô gái da trắng mịn, còn thằng em đen nhẻm. Hai đứa đi bàn nào cũng kính rượu, tôi nhìn thấy bao lì xì từng cái một rơi vào túi chúng, chợt nghĩ mình đã bỏ lỡ cả một gia tài. 

 

Buổi tiệc tối mới là chính thức. 

 

Chiều hôm đó khi tập dượt tôi đã thấy rồi, ánh đèn, sân khấu đều rất hoành tráng, khắp hội trường ngập tràn mùi tiền. Mẹ tôi, người trước giờ rất ki bo, lần này cũng chịu chi một phen. 

 

Loading...