Sáng sớm thức dậy đi gom phân, về nhà thấy chồng... - C5
Cập nhật lúc: 2024-12-03 21:37:40
Lượt xem: 57
Miệng tôi bật ra một câu:
"Tôi lấy."
Không khí bỗng dưng im bặt.
Đôi mắt anh thoáng hiện ý cười:
"Được."
10
Tôi đã không còn nhớ mình về phòng như thế nào, trước khi ngủ tôi lại nhớ đến khuôn mặt của Tần Nghiêu.
"Thôi, cũng không thiệt thòi gì."
Chỉ là yêu đương thôi mà.
Vậy là tôi đã công khai khi nhìn anh tắm.
Thậm chí còn nhảy xuống sờ vào người anh, rồi hài lòng quay lại ngủ.
Tần Nghiêu lại có vẻ mặt hơi kỳ lạ.
Cho đến khi tôi uống hai chén rượu rồi phát cuồng, trong lúc anh tắm tôi đã ấn anh xuống ghế, ôm lấy eo anh và hôn lên cơ bụng của anh.
Rồi tôi ngủ mất.
Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, tôi tỉnh dậy trên giường của Tần Nghiêu.
Sợ hãi, tôi vội vã mang giày lên, trèo qua tường quay lại nhà mình.
Tần Nghiêu đứng bên cạnh với vẻ mặt đầy oán trách.
Bùi Khiêm Nam vẫn đến tìm tôi như thường lệ, xin lỗi tôi.
Nhưng tôi không muốn để ý đến anh ta.
Ai bảo ánh mắt nóng bỏng của anh ta bên cạnh lại mạnh mẽ đến vậy.
Cho đến khi bà Lưu nói với tôi:
"Cái thằng từ thành phố về với Tần Nghiêu đang đánh nhau ở ngoài ruộng rồi."
Tôi vội vã đi qua, vừa thu hoạch lúa mì xong, cánh đồng trống vắng.
Từ xa, tôi đã thấy Bùi Khiêm Nam đẩy Tần Nghiêu ngã xuống đất.
Tôi vội vàng chạy lại đỡ Tần Nghiêu dậy, anh hơi cứng người, nhưng lại ngoan ngoãn dựa vào vai tôi.
"Bùi Khiêm Nam, anh làm cái gì vậy?
"Anh về Bắc Kinh đi, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không đi với anh đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sang-som-thuc-day-di-gom-phan-ve-nha-thay-chong/c5.html.]
Bùi Khiêm Nam đỏ mắt:
"Giang Duyệt, em thật sự muốn vậy à?
"Anh biết mình sai rồi, anh không nên lúc đi hẹn hò mà thấy người quen rồi buông tay em, cũng không nên chê em thô lỗ, mà lại đi với Thương Tư Tư.”
"Chỉ là quá cô đơn ở nước ngoài.”
"Anh chỉ là luôn mơ hồ thôi."
Nhìn thấy Tần Nghiêu mặc dù mặt không biểu cảm nhưng môi lại căng ra.
Tôi thở dài, nắm lấy tay anh.
Anh trông có vẻ nhẹ nhõm hơn.
11
"Bùi Khiêm Nam, anh không cần phải xin lỗi tôi nữa.”
"Thời gian qua anh ở đây, cứ khuyên tôi đi với anh, nhưng mỗi lần anh đi qua cửa nhà tôi, anh đều vô thức nhíu mày, anh có biết không?”
"Dù bố mẹ tôi có đứng đó, anh cũng không bao giờ đến chào một tiếng, dù chỉ là bạn học bình thường, cũng lịch sự hơn anh rất nhiều.”
"Anh nói tôi đi với anh, nhưng Bùi Khiêm Nam, đây là nhà của tôi.”
"Anh luôn nghĩ tôi đang giận dỗi, thậm chí nghĩ rằng chỉ cần anh quay lại, tôi sẽ tha thứ và ở bên anh.”
"Tôi chưa bao giờ thấy bố mẹ tôi xấu hổ, chưa bao giờ thấy gia đình tôi xấu hổ, tôi chỉ thấy anh thật xấu hổ, rõ ràng là anh theo đuổi tôi, nhưng lại coi thường tôi."
Tôi nhìn Bùi Khiêm Nam, trong lòng bình tĩnh lạ thường.
"Bùi Khiêm Nam, không ai không muốn được như anh, từ nhỏ đã lớn lên trong biệt thự ở Bắc Kinh, nhưng anh chỉ là may mắn sinh ra trong gia đình tốt thôi, chứ không phải chúng tôi đã tự hạ thấp bản thân để thấp kém như anh nghĩ.”
"Còn nữa, tôi đã có bạn trai rồi."
Trước kia, tôi vô số lần cảm thấy tự ti vì hành động của anh, thậm chí lo lắng và bất an, khi nhìn thấy anh và Thương Tư Tư nắm tay nhau, "chiến đấu" kịch liệt ở khách sạn Paris, dù tôi giả vờ không quan tâm, nhưng tôi đã từng nghi ngờ chính mình, liệu tôi có phải quá kém, nên mới bị bỏ rơi dễ dàng như vậy.
Nhưng giờ đây, tôi bỗng dưng thoải mái.
12
Bùi Khiêm Nam mặt tái mét:
"Em thật sự với anh ta ở bên nhau rồi? Giang Duyệt, em thật sự muốn thế sao?”
"Một thằng mổ heo, em cũng có thể nhìn trúng?”
"Sau khi rời xa anh, em sao lại nhìn người kém như thế?"
Ánh mắt khinh miệt của anh ta khiến tôi đau nhói.
Có lẽ anh ta cũng không nhận ra, không phải vì tôi ở bên Tần Nghiêu mà anh ta không kiềm chế được, mà vì anh ta đã coi tôi như công cụ và vật sở hữu, không thể chấp nhận tôi từ chối anh ta để ở bên Tần Nghiêu.
"Mổ heo có sao đâu? Tôi còn là người nuôi heo đây.”