Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sáng sớm thức dậy đi gom phân, về nhà thấy chồng... - C1

Cập nhật lúc: 2024-12-03 21:32:37
Lượt xem: 63

Trước khi bạn trai cũ về nước, đăng một bài viết trong vòng bạn bè:

 

[Khi Pháp vào mùa đông, Paris tuyết đang rơi, anh rất nhớ em.]

 

Tôi ở trong thôn nuôi heo, bĩu môi, tiện tay bình luận:

 

[Anh thế mà có vẻ tây đấy, ngày nào cũng ăn mặc trông như người mẫu, bỏ lại tôi ở nhà địu theo ba đứa nhỏ ở quê nuôi heo.]

 

Đêm đó, Bùi Khiêm Nam đi máy bay lại ngồi xe lửa, cuối cùng chuyển ba tuyến xe buýt rồi ngồi xe ôm mới đến được thôn của chúng tôi.

 

Đúng lúc bắt gặp tôi đang ghé vào đầu tường nhìn lén người đàn ông nam tính nhà bên tắm rửa.

 

1  

 

Khi nhìn thấy bài đăng trên mạng xã hội của Bùi Khiêm Nam, tôi đang mặc áo bông hoa, trên đường ra chuồng heo để cho heo ăn.  

 

Trong ảnh, anh ta mặc áo khoác đen, phía sau là kiến trúc kiểu Pháp. Dưới ánh đèn đường, tuyết đầu mùa rơi nhẹ lên người anh ta.  

 

Dòng trạng thái viết:  

 

"Pháp đã vào giờ mùa đông rồi."  

 

"Tuyết đã rơi."  

 

"Tôi ở Paris, rất nhớ em." 

 

Đúng là người đi nước ngoài khác biệt thật, bài đăng vừa sang trọng vừa tình cảm. Còn tôi, nhiều lắm cũng chỉ biết viết: "Tôi ở chuồng heo, rất nhớ anh."  

 

Hoặc: "Gió nhớ anh thổi đến chuồng heo rồi."  

 

Tôi ngước lên nhìn ba con lợn nái đang hì hục tiến về phía mình, lắc đầu cười nhạt. Tôi tiện tay bình luận dưới bài đăng:  

 

"Anh đúng là sang trọng thật đấy, ngày nào cũng ăn mặc như người mẫu, để tôi ở nhà nuôi ba đứa con nhỏ, dưới quê còn phải đi cho heo ăn."  

 

Bình luận xong, tôi quay lại việc cho heo ăn. 

 

Đám lợn nái ngoáy đuôi nhai thức ăn ngon lành.  

 

Về nhà, điện thoại báo có tin nhắn từ Bùi Khiêm Nam. Có lẽ anh ta gửi nhầm gì đó, tôi chưa kịp đọc thì tin nhắn đã bị thu hồi.  

 

---

 

2  

 

Cuộc trò chuyện của tôi và Bùi Khiêm Nam vẫn dừng ở bốn năm trước.  

 

Khi tôi đề nghị chia tay, anh ta đã gửi rất nhiều tin nhắn nhưng tôi không trả lời. Bởi tôi biết rõ khoảng cách giữa chúng tôi lớn đến nhường nào.  

 

Sau khi ra nước ngoài, anh ta gửi tin:  

 

"Đêm nay trăng tròn quá."  

 

Tôi chỉ có thể trả lời:  

 

"Ngày mai trời nắng, phơi ngô được đấy."  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sang-som-thuc-day-di-gom-phan-ve-nha-thay-chong/c1.html.]

Anh ta gửi ảnh bình minh ở Pháp.  

 

Tôi đáp: "Sáng sớm dậy đi nhặt phân, về nhà chẳng thấy chồng đâu."  

 

Anh ta: "..."  

 

"Ánh nắng đầu tiên buổi sáng rực rỡ như em vậy."  

 

Tôi: "Đúng thật, hôm nay đi cắt cỏ cho heo là hợp lý."  

 

Cuối cùng, anh ta gửi tin nhắn:  

 

"Hôm nay anh gặp học tỷ Thương, cô ấy xin WeChat của anh."  

 

Tôi trả lời: "Anh cho chưa?"  

 

Tin nhắn không có hồi âm. Một lúc sau, điện thoại tôi báo có tin nhắn:  

 

"Chưa, hôm nay hơi mệt, anh ngủ trước đây."  

 

Tôi nhìn đồng hồ treo tường, chợt nhận ra bên Pháp đang là ban ngày. 

 

Mở trang cá nhân của Thương Tư Tư, bài đăng mới nhất của cô ấy là một bức ảnh chụp tại khách sạn ở Paris. Trên giường, hai bàn tay đan vào nhau đầy tình tứ. Tôi nhận ra ngay vết nốt ruồi trên bàn tay đó thuộc về Bùi Khiêm Nam.  

 

Lúc này tôi mới hiểu mình đã bị phản bội.  

 

Tối hôm đó, tôi đau lòng không dứt.  

 

Nhưng sáng hôm sau, tôi vẫn phải dậy đi cho heo ăn.  

 

Không có thời gian để buồn, ngày nào tôi cũng bận bịu cho heo ăn, nấu ăn, theo mẹ lên núi cắt cỏ.  

 

Tối đến ăn cơm khoai sắn rồi đi ngủ.  

 

---

 

3  

 

Lên đại học ở Bắc Kinh, tôi mới hiểu rõ sự khác biệt giữa người với người còn lớn hơn cả sự khác biệt giữa người với lợn.  

 

Sau khi chia tay, Bùi Khiêm Nam gửi nhiều tin nhắn nhưng tôi không trả lời, dần dà anh ta cũng ngừng liên lạc.  

 

Đôi khi tôi vẫn thấy anh xuất hiện trong các bài đăng của Thương Tư Tư.  

 

Họ cùng nhau đi học, cùng đi công viên cho chim bồ câu ăn. Khi Thương Tư Tư bị sốt, anh chăm sóc cô ấy cả đêm.  

 

Thậm chí, anh còn đăng bài hỏi xin thuốc hạ sốt từ người quen mang từ trong nước sang.  

 

Có người hỏi, anh thẳng thắn nói là cho Thương Tư Tư.  

 

Còn tôi thì sao? Trong bài đăng của anh, chưa từng có bóng dáng tôi.  

 

Bởi vì trong vòng bạn bè của anh, những người như tôi chẳng đáng được để ý.  

 

Anh cảm thấy tôi là sự xấu hổ của mình. Dù anh có yêu tôi, anh vẫn phải lén lút hẹn hò sau giờ học.  

 

Khi vô tình gặp bạn anh trên đường, anh luôn là người đầu tiên buông tay tôi, giả vờ không quen biết. 

Loading...