SẢN NẠN BÀ - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2024-10-25 15:31:20
Lượt xem: 422
1
Khi bố gọi điện báo bà nội mất, ông bắt tôi phải về ngay trong đêm.
Vừa vào đến cửa nhà, quan tài đã đặt sẵn trong linh đường, còn bị đóng đinh kín mít.
Bố mẹ tôi lôi ra một bộ đạo bào màu vàng tươi, khoác lên người tôi, dùng dây gai bện bằng rơm buộc quanh eo.
Họ nhét một con gà trống đỏ chót vào tay tôi, bắt tôi ngồi trên quan tài trong ba ngày làm pháp sự, làm trấn quan đồng.
Ăn cơm cũng phải ngồi trên quan tài mà ăn, kể cả đi vệ sinh cũng phải nói với đạo trưởng làm pháp sự, nhờ ông ấy trấn quan hộ mới được đi.
Chỉ những người c.h.ế.t thảm, c.h.ế.t oan, oán khí nặng nề, dễ hóa thành cương thi, hoặc không chịu xuống đất mới cần trấn quan đồng.
Mà thường là tìm đồng nam, hoặc con cháu trong nhà có dương khí thịnh mới làm trấn quan.
Tôi là cháu gái hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, trấn quan gì chứ.
Không phải còn anh trai tôi sao?
Bình thường chuyện tốt gì cũng dành cho anh ấy, chuyện xui xẻo như trấn quan lại đến lượt con gái là sao?
Vừa nhắc đến chuyện này, bố tôi liền sa sầm mặt, gầm gừ với tôi: "Không muốn c.h.ế.t thì đừng hỏi nhiều!"
Mẹ tôi ở bên cạnh an ủi: "Bà thương con nhất, con ở bên bà nhiều một chút."
Tôi nghe mà chẳng hiểu gì, nhưng trong linh đường người ra người vào, mấy người cùng làng đều đang hóng chuyện, hình như chỉ mong tôi làm ầm lên.
Tôi đành ôm con gà trống, leo lên quan tài, ngồi nghiêng ở giữa quan tài như lời đạo trưởng dặn.
Sau khi ngồi xuống, nhìn linh đường nghi ngút khói hương bên cạnh, lại nghĩ đến việc mình đang ngồi trên quan tài của bà nội, người tốt nhất với mình, đến cả lúc bà mất cũng không được nhìn mặt bà lần cuối, chứ đừng nói là biết bà mất như thế nào.
Mắt tôi cay xè, nước mắt cứ thế chảy ra, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Bà nội là bà đỡ nổi tiếng khắp vùng, những đứa trẻ bà đỡ đẻ, không phải một nghìn thì cũng tám trăm.
Nghe nói trước đây, rất nhiều trường hợp thai nhi bị ngược, khó sinh, mấy ngày mấy đêm không sinh được, chỉ cần tìm bà nội là sẽ mẹ tròn con vuông.
Cho đến tận bây giờ, cứ Tết đến là có rất nhiều người dẫn con cái đã trưởng thành đến thăm bà, nói nếu không có bà thì đã c.h.ế.t cả mẹ lẫn con rồi.
Gần mười mấy năm nay, mọi người đều đến bệnh viện sinh, ít người tìm bà đỡ đẻ nữa, nhưng khi lợn, bò, dê, cừu sinh sản, người ta vẫn gọi bà đến xem.
Lúc tôi còn ở nhà, bà còn nói sẽ đích thân xem mặt giúp tôi, để sau này khỏi lấy nhầm chồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/san-nan-ba/chuong-1.html.]
Tôi nhìn chiếc quan tài đen bóng, càng nghĩ càng thấy lạ.
Sợi dây gai buộc áo đạo sĩ quanh eo tôi có một mùi rất kỳ lạ, giống như là bốc ra từ trong quan tài.
Ánh mắt những người trong làng nhìn tôi không còn vẻ cung kính như trước đối với bà nội nữa, mà như đang dò xét.
Nhưng tôi đang ôm gà trống ngồi trên quan tài, chẳng có cơ hội để nói chuyện.
Ngồi mãi đến trưa, tôi thật sự không chịu nổi nữa, bèn gọi đạo trưởng ôm gà ngồi thay, rồi đi vệ sinh.
Nhưng lão đạo trưởng dặn tôi, dù thế nào cũng không được cởi dây gai ở eo, không được cởi đạo bào, đi vệ sinh xong phải quay lại ngay lập tức, ông ấy chỉ ngồi thay được tối đa năm phút.
Đi vệ sinh mà cũng bị quy định thời gian là sao?
Tôi đang định cãi lý thì bố tôi đã gào lên, cũng chỉ là những lời lẽ như trước.
Mắng tôi không biết điều, ông ấy cho tôi ăn học đại học, ra ngoài làm việc rồi thì không quan tâm đến chuyện nhà nữa, bây giờ bà mất, bảo tôi ngồi trên quan tài một lúc cũng lắm chuyện.
Ông ấy mắng người ta vẫn ngang ngược, vô lý như vậy.
Nhưng tôi ngồi đây cả buổi rồi, đến bóng dáng anh trai tôi cũng chẳng thấy đâu?
Ông ấy nói cho tôi ăn học đại học, nhưng học phí, sinh hoạt phí đều là bà nội lén cho tôi, ông ấy còn đòi tiền tôi nữa cơ.
Mấy năm nay tôi cũng hiểu ra rồi.
Ông ấy càng mắng chửi thậm tệ thì chứng tỏ trong lòng ông ấy càng sợ, chứng tỏ chuyện này thật sự có uẩn khúc.
Bố tôi mắng chửi thậm tệ, còn vớ lấy cây gậy trước linh đường định đánh tôi.
May mà bị mấy người làm pháp sự ngăn lại.
Lão đạo trưởng bất lực gọi tôi, bảo tôi mau đi vệ sinh, ông ấy thật sự chỉ trấn được năm phút thôi.
Nhà vệ sinh ở sau nhà, lúc tôi đi qua, thấy một đám các bà các cô đang túm tụm xem cái gì đó, vừa xem vừa xì xào: "Thất Bà làm gì mà tạo nghiệp thế, c.h.ế.t thảm thương, còn phải chịu cảnh này nữa?"
Thất Bà là cách gọi của người trong làng dành cho bà nội tôi.
Dù già trẻ, trai gái, ai cũng gọi bà là Thất Bà.
Họ túm tụm lại, vừa cắn hạt dưa vừa chăm chú nhìn điện thoại, tôi tò mò lại gần xem, lập tức sững sờ cả người.