SA THẢI NHẦM NGƯỜI CÓ CHỐNG LƯNG - CHƯƠNG 10
Cập nhật lúc: 2024-09-28 15:42:10
Lượt xem: 3,522
10
Lưu Nhưỡng bị đẩy đứng lên, lắp bắp mãi mà không nói được câu nào.
Ngay cả nhân viên giám sát bên cạnh cũng bắt đầu tỏ ra lo lắng.
Cũng phải thôi, bản vẽ đã được giao cho đội làm thêm bên ngoài, họ không cần ký tên nên không phải chịu trách nhiệm, chỉ vẽ bừa cho xong.
Ngược lại, những kỹ sư thiết kế, tổng công trình sư, kiến trúc sư đã ký tên trên bản vẽ thì phải chịu trách nhiệm.
Trước đây, tôi đã từng nghi ngờ rằng họ quá liều lĩnh, không hiểu mà cũng không xem kỹ bản vẽ, nhưng lại dám ký tên bừa.
Giờ thì Trương tổng nhìn vào phần kiểm duyệt trên bản vẽ, nơi có dấu ấn của mình, muốn chối bỏ trách nhiệm cũng không được.
Chắc hẳn ông ta đang hối hận vì đã gian lận để có được chứng chỉ kiến trúc sư, trong khi không có khả năng kiểm tra bản vẽ cơ bản.
Ông ta vốn dĩ chiếm vị trí này bằng cách hất cẳng đối tác cũ, người thực sự có tài năng, và thường xuyên chê bai rằng người đó quá lý tưởng hóa, không biết linh hoạt.
Nhưng chính ông ta lại chẳng hiểu gì về các quy định pháp luật thiết kế cơ bản, chỉ biết dùng mưu mẹo để leo lên vị trí cao.
Sau khi xem đủ trò cười, tôi quyết định đưa ra kết luận: "Vì người phụ trách dự án không thể giải thích được, nên xác định đây là lỗi của bên thiết kế. Bên thiết kế phải chịu trách nhiệm chính, mọi chi phí sửa chữa sẽ bị trừ vào tiền thiết kế, hãy ghi lại điều này."
Khoản tiền này chắc chắn không dưới vài trăm nghìn.
Trương tổng hét lên một tiếng: "A!" Tôi liếc nhìn: "Trương tổng có ý kiến gì không?"
"Không, không có."
Tôi cảnh báo tất cả mọi người trong phòng: "Mọi người ở đây đều nên làm việc cẩn thận. Dự án LL này không nuôi kẻ vô dụng. Làm được thì làm, không làm được thì cút!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sa-thai-nham-nguoi-co-chong-lung/chuong-10.html.]
Không biết Trương tổng và Lưu Nhưỡng có mồ hôi đầm đìa không, nhưng tôi thấy sắc mặt của họ vô cùng đặc sắc.
Tiếp theo, tôi sẽ khiến cuộc sống của họ càng thêm "đặc sắc".
—------
Kể từ khi họ biết tôi hiện là phó tổng giám đốc của tập đoàn LL, họ đã cố gắng mời tôi đi ăn qua nhiều kênh khác nhau, có lẽ muốn làm hòa.
Nhưng tôi đã từng ngốc một lần, sẽ không ngốc lần thứ hai, không cho họ bất kỳ cơ hội nào.
Vì tôi đặc biệt theo dõi việc sửa chữa các vấn đề về chất lượng, bên thiết kế bị Lục Tề triệu tập đến hiện trường công trường để làm việc, liên tục sửa bản vẽ.
Đặc biệt trong hai tháng qua, bản vẽ đã phải sửa đổi đến hơn mười lần.
Tôi là người hiểu rõ nhất về dự án này và cũng là người nắm rõ nhất các vấn đề mà bên thiết kế có thể gặp phải.
Mỗi lần họ nộp bản vẽ, tưởng rằng đã xong, tôi lại tìm ra vấn đề để trả về sửa tiếp.
Và mỗi lần như vậy, tôi đều yêu cầu Lưu Nhưỡng, người phụ trách dự án, phải đích thân đến giải thích.
Lưu Nhưỡng phải ở lại ký túc xá của công trường hàng ngày, ra vào không còn vẻ tinh tế như trước, thiếu ngủ quá nhiều khiến cô ta mệt mỏi trông thấy rõ.
Chắc hẳn cô ta đã hối hận c.h.ế.t đi được.
Nếu biết trước, có lẽ đã không nên tranh giành làm người phụ trách kỹ thuật mà chỉ nên an phận làm một "bình hoa di động" tại công ty, không phải chịu khổ như bây giờ.
Không hiểu biết về kỹ thuật mà làm quản lý thì có được không? Được chứ; nhưng làm quản lý kỹ thuật mà không biết kỹ thuật thì đúng là trò hề.