Rượu Đậm Xuân Nồng - Chương 10
Cập nhật lúc: 2025-01-21 05:23:21
Lượt xem: 1,296
Ngày ta có thai, Sở Vụ Tiêu vui mừng khôn xiết, còn Tô Dao thì không.
Ta cố tình sai người mặc quan phục của Sở Vụ Tiêu ra khỏi phủ, không lâu sau, Tô Dao liền hùng hổ xông đến.
Nàng ta lại béo thêm một vòng, hai má phúng phính, mỡ màng.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta buông màn che bên ngoài giường, che đi bóng dáng Sở Vụ Tiêu đang ngủ say bên trong.
Ta ngồi bên bàn trang điểm chờ Tô Dao. Nàng ta vừa bước vào đã hung hăng kéo tay ta, ném mạnh vào bàn, trong mắt ngập tràn hận ý: "Cố Quỳnh! Ngươi cướp mất Thẩm Bích rồi vẫn chưa đủ! Còn muốn cướp Sở Vụ Tiêu của ta nữa! Ngươi có biết xấu hổ là gì không!"
Ta liếc thấy màn che khẽ động, yếu ớt nói: "Ngươi căn bản không yêu Sở Vụ Tiêu, lúc trước ở lễ cập kê, ngươi đã hạ thuốc ta và chàng! Nếu thật lòng yêu chàng, sao ngươi có thể làm ra chuyện như vậy!"
Nàng ta hung dữ nói: "Ta không yêu hắn, nhưng hắn là con chó của ta! Không cho phép ngươi chạm vào!"
Nàng ta cầm lấy cây kéo trên bàn, dí vào tim mình, cười lạnh nhìn ta: "Ngươi nói xem, nếu hắn quay về, thấy vết thương trên người ta, liệu hắn có còn giữ ngươi và đứa con hoang trong bụng ngươi nữa không?"
"Ngươi lại muốn lợi dụng chàng ấy!"
Nàng ta chế giễu: "Ngươi tưởng Sở Vụ Tiêu yêu ngươi chắc? Nếu ngươi từng thấy hắn yêu ta như thế nào, thì ngươi sẽ xấu hổ mà chui xuống đất thôi. Mùa đông năm ấy, ta nói muốn ăn cá, hắn vậy mà ngốc nghếch đến mức đục băng bắt cá, suýt nữa thì c.h.ế.t cóng, hắn đã từng làm vậy vì ngươi chưa!”
“Ta biết, lúc đó ngươi và tiểu thư Trương gia đánh cược, cược rằng Sở Vụ Tiêu sẽ vì ngươi mà đục băng bắt cá. Chàng chỉ là vật đặt cược của ngươi mà thôi, ngươi căn bản không quan tâm đến tính mạng của chàng ."
Tô Dao khẽ hừ một tiếng, cất giọng đầy kiêu hãnh: "Hắn tự nguyện đấy, hắn vì ta mà làm biết bao chuyện điên rồ, đủ để chứng minh tình yêu hắn dành cho ta sâu đậm đến nhường nào!"
Ta khẽ thở dài, nói với nàng: "Nếu chàng không yêu ngươi, há lại hao tâm tổn sức cứu ngươi ra khỏi quân doanh, lại còn đối đãi với ngươi như lúc ban đầu?"
Nàng ta đắc ý nói: "Ngươi biết thì tốt, nhưng e rằng chẳng bao lâu nữa, ngươi sẽ không còn cơ hội đứng trước mặt ta mà nói những lời này đâu."
Vừa dứt lời, nàng liền cầm lấy cây kéo, trước mặt ta và Sở Vụ Tiêu, đ.â.m thẳng vào tim mình.
Trong khoảnh khắc Sở Vụ Tiêu vén rèm bước ra, Tô Dao mặt mày tái mét, cây kéo trên tay vì quán tính mà đã ghim sâu vào lồng ngực.
Nàng ngã quỵ xuống đất, đôi môi mấp máy thốt ra những lời cuối cùng: "Sao chàng lại ở đây?"
Sở Vụ Tiêu ánh mắt lạnh lẽo, nhưng khóe môi lại nhếch lên nụ cười đầy mỉa mai: "Vậy ta nên ở nơi nào?"
Hắn bước đến trước mặt Tô Dao, ngồi xổm xuống, nhìn nàng bằng ánh mắt vô cảm: "A Dao, ta đối xử với nàng không tốt sao?"
"Không! Ta... Ta chỉ là nhất thời hồ đồ nói lời giận dỗi!"
Sở Vụ Tiêu cúi đầu, che giấu nỗi đau xót và phẫn uất trong đáy mắt, ôn tồn hỏi nàng ta: "Chuyện hạ dược, cũng là giả sao?"
Tô Dao như bị bóp nghẹn cổ họng, không thốt nên lời.
Nỗi đau đớn và phẫn nộ khiến Sở Vụ Tiêu bật cười, tiếng cười chua xót đến thắt lòng.
Hắn cười ra nước mắt, từng chút một gỡ những ngón tay đang bấu chặt vạt áo mình của Tô Dao: "A Dao, ta không muốn nhìn thấy nàng nữa."
Dù Tô Dao có khóc lóc van xin thế nào, cũng không thể khiến Sở Vụ Tiêu thay đổi ý định.
Nàng ta bị đưa đến trang viên, vì không được chữa trị, vết thương nhanh chóng nhiễm trùng, rồi từ từ trút hơi thở cuối cùng.
Sau ngày hôm đó, dường như mọi trở ngại đều tan biến, Sở Vụ Tiêu đối xử với ta vô cùng tốt, trút hết những yêu thương trước đây từng bị kìm nén.
Mỗi ngày tan triều, hắn chẳng bao giờ nán lại Hàn Lâm Viện, vội vã trở về bên ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ruou-dam-xuan-nong/chuong-10.html.]
Hắn còn đưa bạc cho người trong Quốc Công phủ để dò hỏi sở thích của ta, tìm hiểu xem ta thích ăn gì.
Nghe nói ta thích bánh quế hoa, hắn liền lặn lội ra tận ngoại thành, học cách làm bánh từ những hàng rong nhỏ lẻ.
Giữa tiết trời giá rét tháng Chạp, không hiểu sao ta lại muốn uống canh cá.
Ta chỉ vừa mới thốt ra, hắn đã vội vàng muốn ra ngoài tìm cho bằng được.
Ta giữ hắn lại: "Chàng đừng làm ầm lên, nhỡ Thái phi biết được, thiếp sẽ bị mắng mất."
Hắn mỉm cười dịu dàng: "Ta sẽ lén đi."
Nào ngờ đâu, lần đi đó, hắn lại chẳng bao giờ trở về nữa.
Hắn đục băng bắt cá, chẳng may bị chuột rút, cứ thế c.h.ế.t cóng dưới hồ.
Khi vớt t.h.i t.h.ể hắn lên, người ta thấy một con cá trắng mập đang vùng vẫy trong vạt áo trước n.g.ự.c hắn.
Thái phi vì quá đau buồn, nghẹn một ngụm đờm không nuốt xuống được, cứ thế mà c.h.ế.t ngạt.
Đối với việc này, Hoàng thượng không hề trách cứ ta nửa lời.
Sau khi đứa bé chào đời, là một bé gái xinh xắn, ngoan ngoãn, Hoàng thượng hoàn toàn yên tâm, phá lệ phong con bé làm Công chúa, lại ban thưởng cho ta vô số châu báu.
Cứ đến mỗi dịp lễ Tết, ban thưởng lại càng chất như núi.
Ta trở thành góa phụ trẻ tuổi nhất và giàu có nhất kinh thành.
Công chúa nhỏ của ta lớn lên, không thích thêu thùa may vá mà lại yêu thích múa kiếm.
Đúng lúc này, biên quan vừa được bình định.
Huynh trưởng và Thẩm Bích đều đã trở về.
Vừa nhìn thấy Thẩm Bích, công chúa nhỏ đã đòi học kiếm, nói rằng sau này muốn làm nữ tướng quân.
Thẩm Bích mỉm cười ôm lấy con bé: "Được! Chúng ta cùng học!"
Năm ta ba mươi tuổi, Thẩm Bích vẫn chưa thành thân.
Con gái ta cũng đã sắp mười tuổi, nghịch ngợm vô cùng, ai gặp cũng lắc đầu ngán ngẩm, ngày nào cũng gây chuyện khiến ta đau đầu.
Mỗi lần ta đánh nó, lại có một đám người xúm vào can ngăn, đứng đầu là cha ta và huynh trưởng, cứ trỏ vào mặt ta mà nói rằng hồi nhỏ ta còn không bằng nó.
Nghĩ mà tức c.h.ế.t đi được!
Những lúc như vậy, Thẩm Bích lại ôm con bé lén chuồn ra ngoài, dạy nó cưỡi ngựa b.ắ.n cung, chơi đủ trò, chiều đến nỗi con bé càng ngày càng gan to bằng trời, dám cả gan phục kích giữa đường bắt trộm cướp.
Hai tháng sau, nhà lao Kinh Triệu Doãn chật ních người, đến nỗi không còn chỗ mà nhốt...
Đêm giao thừa năm ấy, sau khi cùng Thẩm Bích đốt pháo hoa xong, ta khuyên chàng: "Huynh nên sớm định một mối hôn sự đi thôi."
Chàng lại thản nhiên cười, đáp: "A Quỳnh, trên thế gian này đâu phải cứ thành thân mới là phu thê, người thật lòng yêu nhau dù không cưới hỏi, dù cách xa muôn trùng, dù cả đời không gặp mặt, tình cảm cũng chẳng thể phai mờ. Ta đã cưới nàng rồi, A Quỳnh. Nàng là thê tử duy nhất của ta trong đời này."
(Hết)