Rơi Vào Bể Tình Của Đối Thủ Không Đội Trời Chung - Chương 6-9.1
Cập nhật lúc: 2024-06-29 10:21:14
Lượt xem: 11,690
6
Lúc tôi tỉnh lại, ý nghĩ đầu tiên chính là: "Mình bị đánh cho một trận sao?"
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Cả người đau nhức, tôi cố gắng đưa tay muốn trở mình, lại phát hiện mình bị người ta ôm chặt từ phía sau.
Đầu người nọ còn gác lên hõm cổ tôi, không ngừng thở ra luồng khí nóng bỏng khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Đáng sợ hơn là… Tôi tái mặt vén chăn lên.
Douma!!! Tôi đang không mặc gì, trên người còn chi chít những vết đỏ tím như bị người ta hành hạ.
Còn có cả vết răng nữa!
Ký ức ùa về.
Tôi nhớ tối qua mình uống say, đi nhầm phòng, hình như còn đè lên người Thẩm Thụ...
Nghĩ đến đây, tôi cứng đờ người. Mãi một lúc sau mới dám xoay người, nhìn rõ mặt người đàn ông.
Trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống.
Tôi! Tối qua vậy mà lại ngủ với kẻ thù không đội trời chung!
Thật là nhục nhã mà!
Tôi giơ tay tát mạnh vào mặt người đàn ông bên cạnh, "Anh có còn là đàn ông không! Sao chút cám dỗ đó cũng không nhịn được? Hu hu hu, còn nữa, anh nói xem anh yếu chỗ nào! Tối qua mệt c.h.ế.t tôi rồi, lịch sử tìm kiếm của anh rốt cuộc là sao?".
Thẩm Thụ bất đắc dĩ ôm lấy tôi, "Đừng khóc.”
Anh vừa dỗ dành, tôi lại càng khóc lớn hơn.
"Thẩm Thụ! Anh là đồ khốn nạn!".
Người đàn ông đưa tay lau nước mắt trên mặt tôi, "Ừ, tôi là đồ khốn nạn.”
"Anh không phải người!"
"Ừ, tôi không phải người.”
"Anh... Anh là đồ biến thái!"
"Ừ, tôi là đồ biến thái.”
Ngón tay anh khẽ lướt qua khóe miệng tôi, day day, "Được rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em, từ giờ phút này trở đi, tôi là bạn trai của em".
Nghe được câu này, tôi òa khóc thành tiếng, "Tôi không muốn yêu đương với kẻ thù không đội trời chung!"
Thẩm Thụ nhướng mày, "Nhưng chúng ta đã ngủ với nhau rồi.”
Tôi nghẹn ngào nhìn Thẩm Thụ.
Trong lòng suy tính.
Được rồi! Tối qua phần lớn là lỗi của tôi. Ai bảo tôi lại nổi lòng tham, tự chui đầu vào rọ. Còn nữa, phải nói là kỹ thuật của anh rất tốt, lại còn rất biết quan tâm người khác.
Quan trọng là… Thân hình của Thẩm Thụ rất đẹp. Nghĩ đến đây, trong đầu tôi đột nhiên hiện lên cảnh tượng tối qua.
Khuôn mặt tôi không khỏi đỏ bừng.
Hình như… cũng không thiệt thòi lắm nhỉ!?
Vì vậy tôi lau nước mắt, miễn cưỡng gật đầu, "Vậy thì được rồi, nhưng mà không được nói cho người trong công ty biết".
Thẩm Thụ gật đầu, "Nghe em, yêu đương bí mật.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/roi-vao-be-tinh-cua-doi-thu-khong-doi-troi-chung/chuong-6-9-1.html.]
Yêu đương bí mật? Nghe sao mà ấm ức thế? Tôi ôm lấy cổ Thẩm Thụ, "Nói như vậy cũng không đúng, chỉ là tạm thời không nói cho đồng nghiệp biết thôi, sau này... Sau này rồi tính, anh đừng buồn quá.”
Thẩm Thụ hình như thật sự có chút bị tổn thương, im lặng quay mặt đi, "Ừ".
Nhìn thấy dáng vẻ của anh, tôi cảm thấy như có ai đó bóp nhẹ trái tim mình.
Vì vậy, tôi do dự nói: "Hay là nói cho bạn bè thân thiết biết cũng được...".
Thẩm Thụ không nhịn được cười.
Anh ghé sát lại, hôn lên chóp mũi tôi, "Bảo bối, còn muốn nữa không?".
Mặt tôi đỏ bừng, "Không muốn! Em muốn ngủ!"
Thẩm Thụ như không nghe thấy, giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi, "Nhưng anh muốn.”
7.
Yêu đương với Thẩm Thụ là chuyện tôi chưa bao giờ nghĩ tới. Nhưng hình như cuộc sống của tôi cũng không có gì khác biệt so với trước đây. Ngoại trừ việc có thể quang minh chính đại sờ soạng cơ bụng, hôn lên mặt anh.
8.
Từ sau khi nhìn thấy tôi và một bạn nam tan làm cùng nhau đi xe về nhà. Thẩm Thụ đã đề nghị tôi chuyển đến ở cùng anh rất nhiều lần.
"Nhà anh gần công ty, buổi sáng em có thể ngủ thêm một lúc.”
Tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy giấc ngủ quả thực rất quan trọng. Vì vậy, ngày hôm đó tôi liền chuyển đến nhà anh.
Ai ngờ căn bản không được ngủ thêm chút nào.
Thậm chí có lúc còn bị anh hành hạ đến tận sáng sớm mới được ngủ!
Bây giờ tôi nhìn thấy anh là chân tay run rẩy.
"Tha cho em đi, em muốn ngủ".
Tôi nức nở che miệng anh lại.
Thẩm Thụ giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi, "Em cứ ngủ đi, để anh làm là được".
Tôi kinh ngạc kêu lên, "Anh có còn biết xấu hổ không! Đồ biến thái!".
9.
Tôi càng ngày càng không muốn về nhà. Buổi tối luôn tự giác tăng ca. Sếp khen tôi không ngớt lời, thậm chí còn tăng lương cho tôi.
Thẩm Thụ lại không vui. Cứ đến giờ tan làm là lại cưỡng ép đưa tôi đi. Cho dù tôi có giãy giụa thế nào, anh đều coi như không nghe thấy.
Cho đến một ngày, nửa đêm tôi lại bị Thẩm Thụ đánh thức. Tôi tát mạnh vào mặt anh, "Em ghét anh! Chia tay! Em muốn chia tay!".
Dù sao tôi cũng chỉ thích thân thể của Thẩm Thụ! Chứ không phải thích con người anh!
Xem ra kẻ thù không đội trời chung thì chỉ có thể là kẻ thù không đội trời chung, không thể nào trở thành người yêu được!
Tôi đã nhìn rõ sự thật, vừa khóc vừa lồm cồm bò dậy, bắt đầu thu dọn đồ đạc, "Chúng ta đường ai nấy đi!".
Thẩm Thụ lặng lẽ đứng trong bóng tối, nhìn tôi thu dọn đồ đạc.
Không khí yên tĩnh đến đáng sợ. Không biết tại sao, tôi có chút chột dạ quay đầu lại, nhìn Thẩm Thụ, "Này, chỉ là chia tay thôi mà, sau này ở công ty vẫn có thể gặp mặt, anh đừng có mà đau lòng.”
Tôi không biết thái độ của Thẩm Thụ đối với tôi rốt cuộc là như thế nào.
Theo tôi thấy, có lẽ là dục vọng giữa hai người lớn hơn tình cảm, cùng lắm cũng chỉ là bạn giường.
Thẩm Thụ rời bỏ tôi vẫn có thể tìm người khác. Nhưng tôi thật sự không chịu đựng nổi anh nữa.