Rời Bỏ - Phần 31, 32, 33
Cập nhật lúc: 2024-04-24 10:54:23
Lượt xem: 1,005
31.
Rời khỏi quán cà phê, nhìn bầy trời trong xanh không một gợn mây khiến tôi vô cùng thoải mái.
Cảm giác mọi gánh nặng trong lòng đều đã được trút bỏ.
Đột nhiên rất muốn gặp Chu Đình.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Nghĩ vậy liền lập tức bắt taxi đến công ty của Chu Đình.
Bởi lúc sáng anh đã nói hôm nay phải đến công ty giải quyết công việc.
Dọc đường, tôi sốt ruột đến mức không ngừng thúc giục tài xế.
Người chị tài xế trêu tôi: “Chạy nhanh đi bác tài ơi, người ta nóng lòng muốn gặp bạn trai quá rồi kia kìa."
Tôi bất giác đỏ mặt.
Chiếc xe dừng lại dưới chân một tòa nhà cao trọc chời bao phủ toàn bộ bởi kính, uy vũ đến chói mắt.
Tòa nhà này thuộc về Chu Đình.
Tôi bước xuống xe, vội vã đi tới thang máy.
Đứng trong thang máy, nhìn con số trên màn hình tăng lên từng chút một, tôi càng thấy phấn khích hơn.
Đã lên đến đỉnh.
Tôi lao thẳng vào văn phòng của Chu Đình, phấn khích đến mức hét lên: “Chu Đình, tôi…"
Nhưng mà, trong văn phòng rộng lớn có sự hiện diện của hơn chục người.
Chính xác hơn là đang họp.
Tôi xấu hổ đến mức đứng như chôn chân ở cửa, ngón chân chạm đất, trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Đúng lúc tôi đang định chuồn đi thì Chu Đình lại nói: “Hôm nay họp đến đây thôi."
Tôi giao mắt với hơn chục người, mọi người đều mỉm cười hiểu ý, gật đầu với Chu Đình rồi trật tự rời đi.
Tôi do dự muốn chống cự: “Không phải anh đã đồng ý đợi đến khi kỳ thi tuyển sinh sau đại học của em kết thúc sao…”
Chu Đình cười ranh mãnh: “Anh không thể đợi được nữa.”
"Đây là phần thưởng anh xứng đáng nhận được vì đã ở bên em mỗi ngày."
32. (Góc nhìn của Chu Đình).
Ba năm trước, lần đầu tiên tôi gặp Tô Niệm là ở trên đường đua, không vì hắc tâm nào mà đem lòng yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên.
Cô ấy mặc bộ đồ đua đỏ chói, đứng dưới cái ánh mặt trời như th iêu đ ốt, giống như một bông hồng mỏng manh nhưng đầy gai, chói lóa.
Tôi thích nụ cười tự tin và sự kiên định trong ánh mắt của cô ấy.
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc xe của cô ấy đổ xuống, tôi gần như lao đến theo bản năng, bế cô ấy ra khỏi ghế lái.
Nhưng lúc đó lại có chuyện gấp mà tôi không thể không đích thân giải quyết, nên đã không thể cùng đưa cô ấy đến bệnh viện.
Sau khi xác nhận cô ấy đã an toàn, tôi mới yên tâm rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/roi-bo/phan-31-32-33.html.]
Nhờ thư ký Trần tìm hiểu về cô ấy.
Biết được cô ấy chưa có bạn trai, tôi chưa bao giờ cảm thấy vui mừng đến thế.
Ban đầu định sẽ theo đuổi cô ấy sau khi trở về Trung Quốc.
Kết quả bị ba của Chu Diệp âm mưu hãm hại. Ngày tôi trở về Trung Quốc đã gặp tai nạn xe hơi trên đường đến sân bay, hôn mê suốt nửa năm trời.
Đợi ngày tôi bình phục trở lại Trung Quốc thì đã là nửa năm sau.
Tô Niệm và Chu Diệp đã ở bên nhau.
Tôi đã nghĩ đến việc từ bỏ.
Nhưng tôi lại phát hiện Chu Diệp không hề đối xử tốt với cô ấy.
Tôi thường thấy cô ấy khóc một mình, dạo phố một mình, đi ăn một mình, xem phim một mình...
Những ngày tháng cô ấy cảm thấy tủi thân tột cùng, tôi vẫn luôn lẳng lặng dõi theo từ xa...
Chỉ là Tô Niệm chưa từng một lần quay đầu lại nên không hề biết đến sự hiện diện của tôi.
Cuối cùng ông trời cũng cho tôi một cơ hội, để tôi cứu cô ấy khỏi lần say nắng trên đường cao tốc. Sau lần đó, tôi hạ quyết tâm nhất định phải đem cô ấy thuộc về mình.
Tôi làm đủ mọi cách, rốt cuộc thì cơ hội cũng đến.
Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì.
Chỉ một lòng muốn cưới cô ấy.
33.
Không lâu sau, Chu Đình và tôi kết hôn.
Chu Diệp không muốn ăn năn, ngược lại còn khiến tình hình của mình trở nên tồi tệ hơn.
Anh ta bị bắt tại chỗ vì tội đua xe trái phép và tung tin bậy bạ.
Về cha của Chu Diệp.
Thực ra Chu Đình đã sớm thu thập được bằng chứng chứng minh ông ta là người gây ra vụ tai nạn xe hơi năm đó
Vốn dĩ anh muốn giao nó cho cảnh sát.
Nhưng nghĩ đến ông cụ Chu chỉ có đứa duy nhất con ruột này nên lại mềm lòng tha cho ông ta một con đường sống.
Anh chỉ lấy đi tập đoàn Chu thị chứ không tống ông ta vào t ù.
Cả những kẻ vẫn đang nung nấu trả thù cho Điền ca, trong đó có cả Điền ca, thực chất chính là những con tốt được ba của Chu Diệp thuê để hãm hại Chu Đình.
Chu Đình lợi dụng kế hoạch của hắn, dụ Điền ca vào cuộc.
Sau đó, những kẻ bắt cóc tôi ngày hôm đó cũng bị cảnh sát b ắt gi ữ và phải chịu hình phạt thích đáng.
Mười tháng sau, tôi sinh con gái thành công.
Chu Đình đặt tên cho bé con là Chu Niệm.
(Hoàn chính văn)