QUY TẮC CHẾT NGƯỜI LÚC NỬA ĐÊM - 7

Cập nhật lúc: 2025-03-16 04:38:15
Lượt xem: 127

Mùi hôi thối đến từ Trương Thần và bố. Tiếng khàn khàn quái dị phát ra từ mẹ. Âm thanh cào cấu xô đẩy là của ông nội bà nội đang lạc trong ‘ác mộng’, hai người họ cắn xé lẫn nhau.

 

Dây đỏ đã xuất hiện trên cổ tay bọn họ.

 

Đều ở bên cổ tay phải, không có ngoại lệ.

 

Xưa nay tôi không biết mình tứ cố vô thân đến độ này.

 

Thế giới này không có ai để tôi tin tưởng được cả.

 

Cũng phải thôi, với họ tôi chỉ là một công cụ, sao bọn họ có thể

yêu thương một công cụ thật lòng?

 

Tôi co quắp trong góc phòng khách, lẳng lặng mà xem màn kịch trước mặt, nhìn những tấm thân tàn tạ và những linh hồn thối nát lộ ra sự độc ác và tham lam của mình.

 

Không biết đã trôi qua bao lâu.

 

À không!

 

Thời gian không còn quan trọng nữa rồi.

 

Tôi mãi mãi mắc kẹt trong khoảnh khắc kim giờ chỉ vào số mười hai này.

 

Vĩnh viễn không thoát được.

 

Mệt mỏi, khó chịu, kiệt sức...

 

Tôi chậm rãi nhắm mắt lại. Nhìn những thứ xấu xa này bao năm nay, tôi đã phát chán từ lâu rồi.

 

Đúng giây phút tôi sắp sửa vùi đầu vào khuỷu tay và từ bỏ hy vọng một cách triệt để thì đột nhiên cảm giác có một đôi bàn tay già nua, gầy khô nhưng ấm áp nhẹ nhàng đỡ trán mình.

 

“Đã qua cả rồi.”

 

“Con yêu ơi, con sẽ vượt qua được mà.”

 

“Bà ngoại sẽ cùng con vượt qua, đừng sợ nhé.”

 

Nghe thấy thanh âm quen thuộc trong trí nhớ đã phủ bụi, nước mắt của tôi tự nhiên cứ thế chảy xuống.

 

Không bi thương, không thống khổ, không mừng rỡ, thậm chí không hề có cảm xúc gì... Nước mắt rơi chỉ như một loại phản ứng bản năng của cơ thể.

 

“Bà ngoại.”

 

“Bà ngoại…”

 

“Bà ngoại ——”

 

Tôi có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại chẳng nói nổi nên lời.

 

Thôi, không quan trọng.

 

Riêng hai chữ này đã bao hàm ngàn từ vạn ngữ rồi.

 

Thì ra, đây mới thật sự là cảm giác quyến luyến không muốn xa rời.

 

Tôi choàng tỉnh, hai con mắt mờ đi vì đẫm lệ. Tôi bắt gặp ánh mắt xót xa của bà ngoại.

 

Thì ra, đây mới thật sự là dáng vẻ hiền từ như Bồ Tát.

 

Tôi nhìn thấy bà ngoại, cũng nhìn thấy…

 

…sợi dây màu đỏ trên cổ tay trái của bà.

 

13.

 

Màn kịch gia đình bên kia vẫn đang tiếp tục diễn ra, tựa như bức tranh ‘Địa Ngục đồ’ ngoài đời thực.

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

Tôi lẳng lặng tựa trong lòng bà ngoại, tham lam tận hưởng cảm giác ấm áp mà bao năm nay tôi tìm kiếm.

 

Bà ngoại nhỏ nhẹ thì thầm, giọng của bà có năng lực đặc biệt khiến cho người nghe an tâm. Tôi như được đưa vào cõi tịnh tâm khói nhang lượn lờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/quy-tac-chet-nguoi-luc-nua-dem/7.html.]

 

“Cả đời này, bà ngoại chỉ đoán mệnh cho duy nhất một người.”

 

“Người đó chính là con.”

 

Nghe bà ngoại nói vậy, tôi hơi ngạc nhiên.

 

Chuyện này!

 

Sao có thể thế được?

 

Dòng họ nhà này rõ ràng đều chỉ tính cho người đã khuất...

 

“Cả đời này, bà chỉ làm sai đúng một chuyện —— Bà yêu sai người.”

 

“Giây phút nhìn thấy ông ấy bà không cần tính quẻ cũng đã biết trước đời này định sẵn bà sẽ không được c.h.ế.t tử tế rồi.”

 

“Sai một li đi một dặm, thế nhưng bà nguyện tiếp tục sai cùng ông ấy, chỉ cầu mong bà có thể san sẻ chút nghiệp của ông ngoại con.”

 

Nghe đến đó thì rốt cuộc tôi cũng hiểu rõ rồi. Không phải bà ngoại ngừng làm chuyện sai trái mà là nghiệp của bà đều do truyền từ ông ngoại sang.

 

Không đúng.

 

Còn tôi nữa.

 

“Dáng vẻ năm con bảy tuổi đứng ngơ ngác trước cửa phòng thật khiến người ta xót xa."

 

“Khi đó ông ngoại con vừa qua đời không lâu, bà vốn định đi theo ông ấy thì bị một tiếng ‘Bà ngoại’ của con níu chân.”

 

“Sau đó bà dạy con viết chữ, dạy con cách cư xử.”

 

“Đương nhiên, cũng tính một quẻ duy nhất cho người sống trong đời bà, tìm phương pháp hoá giải khốn cảnh ngày hôm nay cho con.”

 

Phương pháp hoá giải khốn cảnh? Tôi có chút ngu ngơ, đây đâu gọi là giải thoát, rõ ràng là đang nhốt tôi lại thì có.

 

Ngừng thời gian tại mười hai giờ khuya.

 

“Kiếp nạn hôm nay của con là bà cầu xin trời ban.”

 

“Chỉ cần hóa giải được kiếp nạn hôm nay thì tương đương với hoá giải toàn bộ khó khăn cả đời con.”

 

“Qua được hôm nay thì đường đời sau này của con sẽ chỉ toàn bình an vui vẻ.”

 

Bà ngoại vừa nói vừa đặt sợi dây đỏ trên tay trái vào lòng bàn tay tôi.

 

“Con yêu ơi, đừng buồn.”

 

“Thế giới này vẫn còn người con có thể tin tưởng.”

 

“Những người này ấy à, đều đang chờ con ở tương lai phía trước đó.”

 

“Họ sẽ rất thẳng thắn, khoan dung nhân từ, sẵn lòng trợ giúp, thân thiện chào đón con.”

 

Sợi dây đỏ giữa lòng bàn tay chìm dần vào trong cơ thể tôi, bà ngoại đang đứng trước mắt cũng dần tan biến.

 

Tôi vươn tay níu lại nhưng cuối cùng chỉ bắt được một nắm không khí.

 

14.

 

“Tích tắc ——”

 

Kim giây chuyển động.

 

Tôi lại đứng trước gương một lần nữa.

 

Ba quy tắc ban đầu đã biến mất không chút tăm hơi, chỉ còn một hàng chữ duy nhất.

 

‘Không ai mang được thứ gì theo mình cả đời, chỉ có nghiệp là tùy thân.’

 

(HẾT)

Loading...