QUY TẮC CHẾT NGƯỜI LÚC NỬA ĐÊM - 4

Cập nhật lúc: 2025-03-16 04:36:46
Lượt xem: 125

“Nhân tiện thì không phải Tiêu Vận quản lý tài chính trong nhà à? Tại sao phần chữ ký xác nhận quyên góp chỉ có của con mà không có của Tiểu Vận?”

 

“Nãy Tiểu Vận giận con vì điều này phải không?”

 

“Mẹ nói cho con biết nhé, Tiểu Vận cũng là người nhà mình. Chúng ta mang con bé về là làm việc tốt. Đã làm việc tốt thì nhất định phải tốt đến cùng, cho nên chúng ta phải quan tâm đến cảm xúc của con bé, biết chưa?”

 

Đối mặt với sự tra hỏi của bố mẹ, Trương Thần do dự mãi vẫn không biết giải thích thế nào. 

 

Không giống anh ta gì cả. Tôi còn nhớ rõ cách đây không lâu anh ta quyết tâm ra sao.

 

Là có điều gì bất thường với khoản quyên góp đó ư?

 

Tôi lấy điện thoại ra và thử tìm kiếm tài khoản của blogger từ thiện.

 

Ơ kìa, lạ chưa, tất cả video của blogger ấy đều đã bị xóa sạch. Thậm chí không tìm đươc tài khoản luôn.

 

Kết quả tìm kiếm toàn là những bài đăng liên quan:

 

‘Thật giả chuyện từ thiện’

 

‘Kẻ ác núp bóng từ thiện’

 

‘Tra tấn rồi chữa trị cho động vật để thu hút sự chú ý của mọi người’

 

 

Tôi bấm vào đọc, sự thật đã được đưa ra ánh sáng từ lâu rồi.

 

Cái gọi là từ thiện thực chất chỉ là một màn kịch đáng sợ được dựng lên bằng những nỗi đau thể xác của vô số sinh mạng bị hành hạ dã man.

 

Tôi thở dài thoát khỏi trang web.

 

Màn hình điện thoại vẫn luôn hiển thị mười hai giờ đêm.

 

Thời gian không trôi nữa.

 

Tôi cũng bị mắc kẹt trong thời điểm này rồi.

 

7.

 

Ngồi trên bàn cơm, tôi máy móc nhai nuốt.

 

Tôi không chen nổi vào chủ đề trò chuyện của gia đình ba người nhà bọn họ, cũng không có hứng tham gia nên đành cúi đầu ăn mỳ.

 

Đột nhiên, một mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi tôi. Trương Thần đang giơ bàn tay thối rữa của anh ta lên vén tóc trên trán tôi.

 

“Đầu sắp chui vào trong bát đến nơi rồi này.”

 

Lại nữa, anh ta lại tỏ vẻ dịu dàng nữa đấy.

 

Lúc Trương Thần thu tay về thì cái đinh cắm xuyên qua lòng bàn tay anh ta đập vào thành bát, phát ra một tiếng ‘keng’ giòn vang.

 

Chính là âm thanh này khiến tôi chợt bừng tỉnh.

 

Đúng rồi!

 

Video!

 

Trương Thần đã cho tôi xem video!

 

Các con vật trong video bị nhiễm ký sinh trùng lở loét đầy giòi bọ khắp người. Chúng bị ngược đãi, không phải bị móc mắt hoặc đóng đinh thì cũng là gãy chân.

 

Giòi bọ.

 

Mắt.

 

Tay chân.

 

Đinh.

 

Tất cả đều có hết, Trương Thần trái với quy tắc nên chịu báo ứng lên cơ thể của chính bản thân mình.

 

Mặc dù đúng là quyên góp chẳng khác gì tiếp tay cho kẻ ác, nhưng trước khi bị vạch trần thì ai cũng thấy việc này quá tốt đúng không? 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/quy-tac-chet-nguoi-luc-nua-dem/4.html.]

 

Thế nghĩa là người quyên góp cũng có lòng hướng thiện. Nhưng nếu như thật sự có lòng hướng thiện thì vì sao lại gặp báo ứng?

 

Chỉ là vì không tuân theo quy tắc ư?

 

Tôi không hiểu.

 

Sao cứ thấy mình bỏ qua thứ gì đó vô cùng quan trọng thế nhỉ.

 

8.

 

“Tiểu Vận.”

 

“Tiểu Vận.”

 

Mẹ ngồi bên cạnh vỗ nhẹ vai tôi.

 

“Nghĩ gì thế con? Gọi đến mấy lần mà con chẳng phản ứng gì.”

 

“K…không có gì.”

 

Tôi hơi sợ sệt đáp, vô thức muốn tránh nói chuyện với bà ta.

 

Bao nhiêu năm nay đều như vậy cả. Nhìn qua thì như là tôi đã hoà nhập được vào gia đình này nhưng trên thực tế thì lại không hợp nhau chút nào.

 

Nói tôi là một thành viên trong gia đình chẳng bằng nói luôn tôi là tấm ‘huân chương từ thiện’ được bọn họ bày trên vị trí ‘người nhà’ thì đúng hơn.

 

“Tiểu Vận, có toà soạn báo muốn phỏng vấn nhà mình. Đến lúc đó phiền con phối hợp chút nhé, được không?”

 

“Toà soạn báo? Phỏng vấn?”

 

“Đừng lo lắng, không lằng nhằng lắm đâu. Có thể sẽ hỏi mấy thứ về bố mẹ đẻ của con và nói chuyện nhận nuôi một chút. Còn lại chắc cũng chỉ chụp ảnh tâm sự linh tinh thôi.”

 

Nghe đến đó, tôi bỗng ngây ngẩn.

 

Chụp ảnh! Quy tắc đầu tiên —— Không được chụp ảnh!

 

“Con không nhận phỏng vấn đâu!”

 

“Con không muốn chụp ảnh.”

 

Tôi vừa dứt lời thì lập tức mẹ lạnh mặt hẳn.

 

Gia đình bọn họ ai cũng vậy, ban đầu thì nói năng nhẹ nhàng ấm áp, nhìn qua giống như đang thương lượng với tôi nhưng trên thực tế toàn là thông báo và ra lệnh!

 

“Tiểu Vận, có phải con còn đang giận vì chuyện lúc trước không?”

 

“Con vẫn trách thằng nhóc Thần Thần làm việc tốt không rủ con hả?”

 

“Con yên tâm, lần phỏng vấn này có thù lao, bố mẹ sẽ lấy số tiền kia đi quyên cho cô nhi viện dưới danh nghĩa cả nhà mình.”

 

“Lần này kiểu gì con cũng có phần mà.”

 

Bố ngồi phía đối diện cũng chậm rãi định mở miệng. Ông ta vừa cất tiếng thì có tiếng gõ cửa vang lên.

 

“Chắc là người của toà soạn đến đấy, để bố đi mở cửa.”

 

9.

 

Bọn họ không hề cho tôi thời gian hay cơ hội phản kháng.

 

Kế hoạch đã được lên sẵn hết, thậm chí bọn họ còn căn cả thời gian!

 

Quy tắc số một —— Không được chụp ảnh.

 

Quy tắc số hai —— Không được làm việc tốt.

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

Vừa nghĩ tới sắp vi phạm hẳn hai trên ba quy tắc, tôi lập tức hoảng hốt không yên.

 

Nhưng tay mẹ ghì chặt trên vai tôi. Trương Thần không biết đã ngồi cạnh tôi từ bao giờ, đang dùng cánh tay vặn vẹo của mình ấn chân tôi xuống.

 

Tôi bị bọn họ ‘ghim’ tại chỗ không có đường trốn, mà cũng không trốn nổi.

 

Loading...