Quý Phi Trọng Sinh Yêu Thầm Ảnh Đế - Chương 21-Chương cuối
Cập nhật lúc: 2024-12-29 14:48:33
Lượt xem: 59
Chương cuối (Nhân quả - Góc nhìn của Cố Bằng)
Ngày ta kế vị, tuyết rơi ở Trường An ba ngày không tan. Phụ hoàng đã qua bảy ngày, sau khi tiếp kiến quần thần, ta phải đi đưa linh cữu ra khỏi cung.
Triều chính đã bị Lâm thị thao túng, ta chỉ là một con rối, đứng ở đâu cũng chẳng khác gì nhau, nên dọc đường đi, cũng không ai phát hiện ta biến mất.
Đi ngang qua một góc cửa, đột nhiên có một bàn tay nhỏ nhắn vươn ra, dùng sức khá mạnh, kéo ta lại.
"Xin hỏi... Công tử có quen biết Lý Thái phó không?"
Đằng sau cánh cửa, một cái đầu nhỏ ló ra, đôi mắt đen láy tròn xoe, làn da trắng như tuyết, môi hồng răng trắng, vô cùng xinh xắn.
Ta dừng bước, muốn nghe nàng nói tiếp.
Nàng nhét vào tay ta một cái giỏ, "Làm phiền, phụ thân ta đã một ngày chưa dùng bữa, ngài có thể mang đến cho ông ấy được không?"
Cái giỏ đựng thức ăn còn nóng hổi, giữa trời băng giá, tuyết phủ đầy đầu nàng, trông như tiểu yêu tinh trong tranh, thật buồn cười.
Ta lập tức đoán ra thân phận của nàng, Lý Mịch.
Hòn ngọc quý trên tay Lý Thái phó.
Người mà phụ hoàng trước khi lâm chung đã nhiều lần muốn ta thành hôn
Cưới nàng, mới có thể khống chế Lâm thị.
Ta ngồi xổm xuống, ngang tầm với nàng, "Ta cũng chưa ăn."
Nàng há to miệng, ánh mắt như muốn nói "Sao lại có người mặt dày như vậy", rồi đáy mắt dần hiện lên vẻ thương hại.
Do dự một hồi, nàng mới nói, "Vậy ngài cũng ăn một chút đi, trông ngài thật đáng thương, người nhà không mang cơm cho ngài sao?"
Người nhà ta đều đã c.h.ế.t cả rồi.
Đất nước này nằm trong tay ta, nếu không bị soán ngôi thì cũng sẽ bị diệt vong.
Ta thản nhiên nói: "Ta không có người thân."
Lý Mịch lộ vẻ mặt buồn bã, mở giỏ thức ăn ra ngay trước mặt ta, "Ngài ăn trước đi, ta về nhà lấy thêm cho phụ thân một phần nữa."
Nàng khoác áo choàng, phủi lớp tuyết trên đầu, giống như một tiểu tinh linh hoạt bát trong đêm, thoắt cái đã biến mất trong màn đêm.
Giỏ thức ăn đó, ta không ăn, mà sai người mang đi cho chó hoang.
Một ngày trôi qua, chó hoang vẫn sống nhảy loạn khiêu .
Mật thám bẩm báo, Lý Thái phó không ăn thức ăn Lý Mịch mang đến, một lúc sau, người nhà họ Lý mới mang cơm đến.
Ta mân mê chuỗi tràng hạt trong tay, hỏi thêm một câu: "Vì sao?"
"Lý tiểu thư vội vàng mang cơm cho Lý Thái phó, không may bị trật chân, ngã từ trên bậc thang xuống, bị thương khá nặng."
Ta muốn lôi kéo Lý gia, đây chính là một cơ hội tốt.
Hôm đó, ta cải trang xuất cung, đến Lý phủ.
Lý Thái phó kinh ngạc đón tiếp, ta nhìn lướt qua, mỉm cười hỏi:
"Nghe nói tiểu thư phủ ngài bị bệnh, nàng từng có ơn cho ta một bữa cơm, trẫm nên đích thân đến thăm."
Vừa dứt lời, sắc mặt Lý Thái phó cứng đờ, có lẽ ông ta đã hiểu được vận mệnh tương lai của con gái mình.
Lúc này vào cung, đi theo ta, là tai họa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/quy-phi-trong-sinh-yeu-tham-anh-de/chuong-21-chuong-cuoi.html.]
Nhưng ông ta là trung thần, không thể cự tuyệt ta, đành lặng lẽ dẫn ta đi.
Khi ta đến sân, Lý Mịch đang thả diều.
Chân nàng được băng bó kỹ càng, nhưng vẫn có thể vừa bưng đĩa hạt dưa vừa líu lo chỉ huy hướng diều bay.
Thật là… sôi nổi.
Ta bất giác mỉm cười.
Tiểu cô nương rạng rỡ, nụ cười tỏa nắng.
Ta do dự, một khi bước vào khuê phòng của nàng, ta sẽ nắm giữ vận mệnh của nàng trong tay mình.
Đao phủ tay nắm sinh sát, khi hạ đao cũng phải do dự.
Đất nước sắp diệt vong, hà cớ gì phải liên lụy thêm một người nữa.
Ta chợt thấy lương tâm cắn rứt, tự giễu cười cười, xoay người định rời đi.
Vừa bước được nửa bước, phía sau vang lên giọng nói trong trẻo, "Này, ngài đến rồi sao?"
Khoảnh khắc đó, ta không biết nên diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.
Giống như một sợi dây thừng bên bờ vực, nắm lấy nó, có lẽ có thể leo lên một chút, nhưng không biết lúc nào sẽ đứt, nhưng có nó ở đó, vẫn cảm thấy an tâm hơn.
Ta quay đầu lại, thấy Lý Mịch vẫy tay với ta: "Mau vào đây đi."
Nàng chống cằm, lắc lư đôi chân, nhìn diều bay, đôi mắt xinh đẹp long lanh.
Mùa đông Trường An lạnh lẽo, đến gần mới thấy chóp mũi nàng đỏ ửng vì lạnh, hàm răng vẫn còn run lên.
SMK
"Lạnh như vậy sao không vào nhà?"
Nàng khẽ chớp hàng mi thanh tú, mỉm cười nói: "Vì ta đang đợi ngài."
"Ngươi biết ta là ai?"
"Biết." Nàng đột nhiên hắt hơi một cái, nói nhanh hơn, "Phụ thân ta là trung thần, ngài muốn làm minh quân, ta sẽ là cầu nối giữa hai người."
Tuy còn nhỏ, nhưng nàng hiểu hết mọi chuyện.
Hiểu rõ thủ đoạn cân bằng thế lực ti tiện của ta, vậy mà vẫn cam tâm tình nguyện bước vào chiếc lồng giam này.
Ta chợt thấy áy náy.
Lý Mịch vẫy tay với ta, cười nói: "Làm phiền, bế ta vào nhà với, chân ta bị thương."
Thân thể nàng thật mềm mại, thật nhẹ nhàng, ban đêm trông như tiểu yêu tinh, ban ngày lại như tiên nữ, nói chung, không giống người thường, sao lại có người sống được thấu đáo như vậy.
Ta đưa nàng vào nhà, ngồi bên lò sưởi, nói ra tin xấu: "Hoàng hậu sẽ không phải là ngươi."
Lâm thị đã định sẵn người sẽ làm hoàng hậu, sắp sửa cử hành hôn lễ, mà ta còn chưa từng gặp nàng ta.
Lý Mịch lại bắt đầu ăn, miệng nàng dường như không bao giờ nghỉ, "Ta biết, Lâm gia mà, ta hiểu, ngài thích ta là được rồi."
Ta bỗng muốn cười, nàng cũng giống như một vị trung thần.
Một vị trung thần xinh đẹp.
Ta thích nàng.