Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Quý Phi Công Lược - 3

Cập nhật lúc: 2025-01-27 03:46:26
Lượt xem: 710

Thế nhưng ta mới xa cách Dương Thịnh chưa được nửa tháng thì một bức thư nhà từ người biểu ca gửi vào cung, hắn yêu cầu ta phải bằng mọi giá khiến Dương Thịnh xem ta như sinh mẫu.

 

Ta cầm bức thư, lật đi lật lại, chỉ thấy trong từng dòng chữ như hiện lên sáu chữ lớn: "Ngươi không làm được thì đổi người."

 

Bọn họ đấu đá nhau, cuối cùng người khổ sở lại là ta. Ta thật sự muốn viết lại cho biểu ca một câu: "Ngươi giỏi thì ngươi làm đi."

 

Thế là ta lại mặt dày, ngày ngày xách theo đủ loại quà cáp lảng vảng trước Đông cung, cuối cùng cũng quen mặt với tất cả sinh vật sống ở đó, trừ Dương Thịnh. Một vị thị vệ họ Vương thấy vậy liền thương tình, bày mưu cho ta: "Quý phi nương nương, người cứ đến vào buổi tối, ta sẽ giúp người trèo tường vào. Thái tử dù sao cũng không đến mức đuổi người ra ngoài đâu."

 

Ta đành phải liều một phen. Tối hôm đó, ta trèo tường vào Đông cung bằng cách giẫm lên vai anh thị vệ họ Vương. Vừa đặt chân xuống đất, ta đã dựng tóc gáy bởi một cảnh tượng trước mắt——

 

Trong sân vắng lặng như tờ, nhưng từ tẩm điện của Dương Thịnh lại vọng ra tiếng thở gấp của nữ nhân cùng với tiếng vải vóc ma sát đầy mờ ám.

 

Như có pháo hoa nổ đùng trong đầu, ta lập tức đạp cửa xông vào. Dương Thịnh đang ngồi ngay ngắn trên giường, mặt đỏ ửng, hai mắt nhắm nghiền. Một mỹ nhân y phục nửa kín nửa hở đang vòng tay ôm lấy cổ hắn, vừa thấy ta liền mặt mày tái mét, quỳ sụp xuống đất cầu xin tha thứ.

 

Ta giơ tay cho ả một cái tát. Trong cơn thịnh nộ, ta không kiểm soát được lực tay, ả ngất lịm đi vì không chịu nổi. Đúng lúc đó, Dương Thịnh bất ngờ nắm lấy cổ tay ta, như một thanh sắt nung đỏ khiến ta ngước lên nhìn thẳng vào hắn.

 

Mắt hắn đỏ ngầu, mày kiếm mũi cao, giống hệt hoàng thượng lúc trẻ, giọng nói khàn đặc: "Không phải người nói muốn bảo vệ ta sao? Sao bây giờ ngươi mới đến?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/quy-phi-cong-luoc/3.html.]

"Ngươi nói gì vậy?" Ta hoang mang hỏi.

 

Hắn không trả lời, mà áp sát xuống, hơi thở nóng bỏng phả vào tai ta. Toàn thân ta nổi da gà, theo bản năng vung tay cho hắn một cái tát.

 

Hắn cuối cùng cũng dừng lại, trên má trái hiện lên năm dấu ngón tay rõ ràng. Ánh mắt hắn dần dần trong veo trở lại, buông tay ta ra rồi chỉnh trang lại y phục: "Quý phi nương nương sao lại ở đây?"

 

Thị vệ họ Vương đã dặn dò ta phải hành sự kín đáo. Nhưng nhìn dấu tay in hằn trên mặt Dương Thịnh, ta thấy thực lực không cho phép mình kín đáo được nữa rồi. Ta cười gượng hai tiếng rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: "Nữ nhân này ở đâu ra? Ai hạ thuốc cho ngươi vậy?"

 

Hắn liếc nhìn mỹ nhân nằm dưới đất, cười lạnh với ta: "Ngoài bản thân ta ra, tất cả mọi người trong cung đều có khả năng?"

 

Xem ra ngay cả ta, hắn cũng không tin tưởng. Điều này nằm trong dự liệu, nhưng ta vẫn không khỏi đau lòng. hắn dường như nhìn thấu tâm tư ta, nói: "Năm ta năm tuổi, trước linh cữu mẫu hậu, người đã nói với ta rằng sẽ bảo vệ ta. Ta đợi rồi lại đợi, nhưng người ở đâu? Chính người đã dùng hành động dạy ta đừng tin tưởng bất kỳ ai, vậy mà giờ lại hỏi ta tại sao không tin người."

 

Cuối cùng ta cũng hiểu được sự chán ghét của hắn với ta đến từ đâu. Nhưng giờ giải thích cũng đã vô dụng, ta chỉ có thể hứa hẹn: "Ta không cầu ngươi tin tưởng ta, nhưng kẻ nào dám hãm hại ngươi, ta nhất định sẽ băm vằm nàng ta ra."

 

Ta tạt một chậu nước lạnh để đánh thức tiểu mỹ nhân, rồi sai người đưa ả đến Thận Hình Ty tham quan nửa ngày. Nàng ta sợ đến mức mặt mày tái mét, nhanh chóng khai ra kẻ chủ mưu phía sau là Đức phi.

 

Đức phi là mẫu phi của nhị hoàng tử, trước đây thường xuyên đối đầu với tỷ tỷ, còn bây giờ thì ngày nào cũng gây sự với ta. Trong thư nhà, biểu ca đã nhắc nhở ta nên tránh né mũi nhọn của ả.

 

Loading...