Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Quỳ gối - 4

Cập nhật lúc: 2024-09-24 18:58:58
Lượt xem: 271

Cuộc sống như vậy không có gì sai trái, có thể nhìn thấy tất cả trong nháy mắt.

Khi trưởng thành, nếu ta được phụ hoàng nhớ đến, ta có thể ta sẽ được gả cho một gia đình trung lưu trong triều, hoặc có thể ta sẽ sống trong một cung điện cổ kính và mãi mãi là một nàng công chúa già không ai thèm quan tâm.

Chỉ là thỉnh thoảng, ta nghĩ về những ngày được học ở thư phòng đó. Những bức thư pháp, bức tranh thấm đẫm mùi mực, cùng tiếng đàn tỳ bà du dương, nửa đêm nằm mơ thấy chúng càng khiến ta cảm thấy cô đơn và do dự hơn.

Nhưng ta biết ta sẽ không bao giờ quay trở lại. Ta chỉ là cỏ dại bên đường, tỷ tỷ là một bông hoa quý giá, cuộc đời của chúng ta vốn dĩ đã khác nhau.

Tô tỷ hiểu rõ lòng ta nhất, tỷ ấy dành dụm được một số tiền ít ỏi để tìm bút mực cho ta, lúc đó ta mới nhận ra rằng Tô tỷ là một cung nữ thông thạo thơ ca và thư pháp.

Nàng dành thời gian trong lịch trình bận rộn của mình, đôi khi dạy ta vài dòng thơ, đôi khi dạy ta vài chữ viết.

Lúc đầu, ta không dám học, vì sợ rằng ta sẽ mang lại rắc rối cho chúng ta một lần nữa. Tô tỷ nói không sao, hoàng hậu chỉ không thích ta lấn át ánh hào quang của tỷ tỷ, chỉ cần sau này ta không rời khỏi cung điện hẻo lánh này, hoàng hậu không quan tâm ta làm gì.

Vì vậy, Tô tỷ và thơ của nàng đã tô điểm cho những ngày tháng buồn chán của ta.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Nhưng không phải lúc nào Tô tỷ cũng có thời gian, khi ta trưởng thành, nàng sẽ may xiêm y cho ta khi nàng rảnh rỗi, nàng nói rằng một nữ nhân ở độ tuổi của ta nên mặc thanh tú và sáng sủa, các công chúa khác có, nàng không muốn ta cũng có.

Ngay cả khi ta liên tục can ngăn nàng, ta vẫn không thể ngăn được, vì vậy ta phải giảm thời gian luyện thư pháp, chỉ để cho Tô tỷ ngủ nhiều hơn một chút và nghỉ ngơi thêm một chút.

Vào sinh thần lần thứ chín của ta, Tô tỷ và ta đã ăn mì trường thọ mà nàng nấu cho ta từ sớm.

"Thật nhanh, công chúa lại lớn thêm một tuổi. Nô tỳ chúc công chúa một năm khỏe mạnh, hạnh phúc."

Ta xoa xoa bàn tay chai sần của Tô tỷ, khẽ nói: "Chỉ cần Tô tỷ mỗi năm đều đồng hành cùng ta, ta sẽ hạnh phúc."

Hôm đó Tô tỷ có chút không khỏe, sau bữa trưa thì nghỉ ngơi sớm. Ta cảm thấy buồn chán, bữa trưa lại ăn quá nhiều vì vui nên lang thang khắp hoàng cung một mình.

Đột nhiên, ta nghe thấy âm thanh của vạt váy sột soạt, cũng như tiếng bước chân nhỏ và một vài tiếng la hét.

Ta nhìn quanh thì thấy một nhóm khoảng mười tiểu nữ xếp thành hai hàng, dẫn đầu là hai nữ nhân thanh tú. Quần áo của họ không giống như những cung nữ bình thường, nhưng trông họ quen quen.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/quy-goi/4.html.]

À, đó là nữ quan của Sở giáo phường, khi ta còn nhỏ ta đã đến đó nhiều lần với mẫu thân, các nữ quan ở đó ăn mặc như thế này.

Ta nhớ lại cách mẫu thân múa duyên dáng, bỗng thấy tò mò nên lặng lẽ đi theo họ.

Cung điện ta mới chuyển đến ở tuy xa xôi nhưng lại rất gần Sở giáo phường nên đến rất nhanh.

Nghe Trưởng giáo phường kiểm tra danh sách ở cửa, ta biết rằng hôm nay là ngày mà giáo phường nhận người mới. Các nữ nhân mảnh khảnh và cao ráo, đều đã được tuyển chọn.

Ta nhìn vào đôi mắt đầy lo lắng và tò mò của họ, không thể không nghĩ đến mẫu thân của mình, liệu người có bước vào giáo phường theo cách này và bắt đầu cuộc đời ngắn ngủi và buồn bã của mình hay không.

8

Sau này, trong thời gian rảnh rỗi, ta thường đến giáo phường, lắng nghe âm thanh của tiếng đàn lụa và tre, và nhìn trộm các tiểu vũ cơ đang tập múa.

Họ có tài năng xuất sắc, họ có thể múa theo giọng hát của mình trong vài tháng, và họ có thể trông rất thanh tú, tuy nhiên, một số người trong số họ không được trời phú cho tài năng, múa vụng về và sớm bị người quản lý trừng phạt phải làm một số công việc nặng nhọc.

Đôi khi ta nhìn các vũ cơ huấn luyện các tiểu vũ cơ, ta không thể không đi theo họ và vẫy tay. Có lẽ ta thực sự thừa hưởng tài năng múa của mẫu thân, tiếp thu rất nhanh nhiều động tác, những động tác khó hơn có thể dễ dàng luyện tập.

Kể từ đó, không gian nhỏ thoáng đãng bên cạnh Sở giáo phường đã trở thành một thế giới nhỏ thuộc về ta. Khi Tô tỷ bận rộn, ta đến đây, nghe nhạc và múa, trái tim ta dường như có thể dịu lại.

Một ngày nọ, ta múa theo một bài thánh ca của giáo hội Tin lành của người Tây trong âm nhạc yếu ớt phát ra từ phía xa.

Trong lúc bộ xiêm y tung bay, ta như quên đi tất cả, đắm chìm trong thế giới của riêng mình, thậm chí không biết tiếng nhạc đã dừng lại khi nào.

"Cách công chúa múa rất giống mẫu thân."

Giọng nữ đột ngột làm ta giật mình. Đó là một nữ nhân thanh tú đang dạy các cũ cơ cách ăn mặc, nàng nhìn ta như thể nàng đang nhìn điều gì khác.

Khi bị phát hiện, ta ngơ ngác cúi đầu xấu hổ. Nữ nhân khẽ thở dài: "Công chúa không cần sợ, nô tỳ sẽ không nói ra."

 

Loading...