Quỳ gối - 2
Cập nhật lúc: 2024-09-24 18:58:16
Lượt xem: 262
"Công chúa Ninh Huệ có tầm lòng nhân hậu, lại là tỷ tỷ của công chúa, nên thân thiết với nàng."
Ta còn quá nhỏ để hiểu được ý nghĩa sâu xa trong mắt Tô tỷ, nhưng theo bản năng ta lắng nghe tỷ nói.
Sau đó, cầm theo đĩa bánh, ta ngơ ngác gõ cửa Ngọc Trúc Cung.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Công chúa Ninh Huệ vừa thức dậy sau giấc ngủ ngắn và mỉm cười khi nhìn thấy ta. Nàng không g--hét vì ăn ta mặc đơn giản, còn vui vẻ kéo ta đến chiếc ghế dài nhỏ của nàng và ngồi xuống cạnh nhau. Sự nhiệt tình và dịu dàng như vậy làm giảm đáng kể sự lo lắng và bối rối của ta.
Ta cầm chiếc bánh hạt dẻ như một báu vật, món ăn vặt yêu thích của ta, và ta muốn mời tỷ tỷ thử nó. Một cung nữ lớn tuổi bên cạnh nàng cau mày, lộ ra vẻ không tán thành: "Công chúa..."
Tỷ tỷ ngước mắt nhìn, ân cần cầm một miếng bánh bỏ vào miệng. Nàng mỉm cười, nheo mắt lại: "Ừm, rất ngon."
Qua cuộc trò chuyện, ta biết rằng tỷ tỷ bằng tuổi ta, chỉ lớn hơn ta vài tháng, nhưng ta quá gầy, đứng với nàng cảm giác dường như nhỏ hơn vài tuổi.
Tỷ tỷ được mẫu thân bảo vệ chu đáo, như thể chưa từng thấy nguy hiểm trong cung, vừa nghe tin ta sống một cuộc sống không cơm không áo, nàng phẫn nộ đập bàn.
"Những kẻ hầu to gan này! Xem thử có lý hay không!"
Nhờ lời nói của tỷ tỷ, cuộc sống của ta với Tô tỷ cuối cùng cũng được cải thiện. Và ta cũng mơ hồ hiểu được ý đồ của Tô tỷ.
Mẫu thân ta qua đời từ khi ta còn nhỏ, ta phải trèo lên một cái cây lớn khác để sống sót trong cung điện phức tạp. Cho nên tỷ tỷ giản dị và nhân hậu này của ta là người tốt nhất có thể dựa vào.
4
Nhờ phúc của tỷ tỷ, cuối cùng ta cũng có cơ hội đi học ở thư phòng.
Các sư phụ dạy thư pháp và hội họa của tỷ tỷ đều là Nho gia vĩ đại thời bấy giờ, hoàng hậu bận tâm mời bọn họ, ngoại trừ hai hài tử của nàng, không có hoàng tử và công chúa nào khác đủ tư cách theo học.
Khi tỷ tỷ biết về cuộc sống k--hốn khổ của ta, tỷ ấy cảm thấy thương cảm và cầu xin hoàng hậu cho ta cùng học.
Nữ nhân cao quý nhất ở Đại Tề thờ ơ liếc nhìn ta, bằng ánh mắt lạnh lùng và cúi đầu xuống.
"Được rồi, nếu con thích."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/quy-goi/2.html.]
Mãi rất lâu sau ta mới nhận ra ánh mắt đó không giống như nhìn một con người mà giống như nhìn một con mèo con hay con cún con mà tỷ tỷ yêu quý.
Đừng quan tâm, hãy lo cho bản thân mình.
Vào ngày đầu tiên đi học, ta lắng nghe rất kỹ và cố gắng ghi nhớ từng lời sư phụ dạy. Ta trân trọng cơ hội được đi học và phớt lờ ánh mắt lo lắng của Tô tỷ.
Có lẽ do chăm chỉ nên dù có nền tảng kém nhưng ta học hỏi rất nhanh. Trong nửa năm, ta đã bắt kịp những gì tỷ tỷ đã học được trong một năm, đặc biệt là trong những thứ tao nhã như thư họa và đàn, và ta có vẻ đặc biệt có năng khiếu.
Vào ngày hôm đó, sư phụ dạy một bài đàn tỳ bà mới, ta chỉ nghe nó một lần đã có thể chơi lại, trong khi tỷ tỷ đã nghe nó ba lần mới có thể chơi đoạn ngắn đầu tiên.
Sư phụ khen ngợi tài năng của ta, và sự đánh giá của ngài không thể diễn tả bằng lời.
Tỷ tỷ cũng mỉm cười nhìn ta, có chút bực bội xen lẫn dịu dàng: "A Tú thật có tài năng, ta không làm được như vậy."
Lúc đó, ta đắm chìm trong niềm vui và sự tự mãn, ta chưa bao giờ nghĩ tài năng của mình sẽ mang lại chuyện gì cho mình.
Từ khi ta bước vào thư phòng để học, ngày tháng trôi qua nhanh, trong chớp mắt đã là ngày đông chí.
Thái hậu vốn dĩ rời khỏi hoàng cung để lễ Phật ở Tây Sơn, nghe nói người bị bệnh nhẹ, khi về già lại lo lắng cho hoàng tự, hoàng tôn.
Các hoàng tử phải học hành, quản lý chính trị, chỉ có công chúa đến hầu hạ bên cạnh để an ủi trái tim yêu thương của Thái hậu.
Là trưởng nữ, tỷ tỷ thực hiện nghĩa vụ của mình và theo lệnh rời khỏi hoàng cung.
Hôm trước khi đi, ta đến gặp nàng, nàng nắm tay ta dặn dò, nói: "Thật đáng tiếc, Hoàng tổ mẫu cần yên tĩnh, nếu không ta sẽ đi xin mẫu thân đưa muội đi cùng."
Đúng vậy, nếu không phải vì quan tâm đến bệnh của Thái hậu, có lẽ là đã có cơ hội để nữ nhân rời khỏi bức tường cung điện (宫墙) để nhìn thế giới bên ngoài.
Đây là lần đầu tiên tỷ tỷ có cơ hội xuất cung, tỷ ấy rất phấn khởi và nói sẽ mang những chiếc lá đỏ mùa thu của Tây Sơn về làm thành phù thiêm (浮签: giấy đính kèm (dán trên bài thi, sách, bài viết để dễ bóc), rất trang nhã và thú vị.
Ta nghe nàng nói chuyện, vừa khao khát vừa ghen tị đến mức trở về đến cung điện hẻo lánh chật hẹp của mình, ta vẫn chưa tỉnh táo lại.