Quân Vương khó gần - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-01-23 16:25:03
Lượt xem: 8
Đêm ấy, Lâm Duyệt ngồi trong tẩm cung, ánh nến leo lét hắt lên gương mặt chàng những tia sáng mờ ảo. Bản kế hoạch quân sự của Triệu Huy vẫn đặt trên bàn, chưa được mở ra. Chàng không đọc, không phải vì không muốn, mà vì mỗi khi chạm vào, trong đầu chàng lại vang lên những lời của Triệu Huy ban chiều:
"Trị được thần, người sẽ trị được thiên hạ. Nhưng trị được thần, cũng không phải dễ."
Lâm Duyệt gõ nhẹ đầu ngón tay xuống mặt bàn, tiếng gõ vang lên đều đặn như nhịp đập của trái tim đang rối bời. Trong một khoảnh khắc, chàng tự hỏi: "Liệu mình có thực sự đủ sức đấu lại hắn?"
“Hoàng Thượng.”
Giọng của Tiểu Cao kéo chàng trở lại thực tại. Lâm Duyệt ngẩng đầu, thấy thái giám thân cận của mình đang quỳ trước mặt.
“Người của thần vừa báo, Nhiếp Chính Vương tối nay tổ chức một buổi họp kín với các tướng lĩnh trong phủ của ngài ấy. Họ nói rằng... nội dung buổi họp có thể liên quan đến việc phân bố quân đội.”
Lâm Duyệt im lặng, ánh mắt trở nên sắc bén.
“Phân bố quân đội? Hắn là Nhiếp Chính Vương, nhưng từ bao giờ hắn được phép tự ý quyết định mà không thông qua trẫm?”
Tiểu Cao cúi đầu, giọng nhỏ lại: “Bệ hạ, Nhiếp Chính Vương luôn cẩn trọng. Nếu ngài ấy thực sự có ý đồ, rất khó để tìm ra bằng chứng. Nhưng nếu chúng ta không hành động, quyền lực của ngài ấy sẽ ngày càng lớn.”
Lâm Duyệt nhếch môi cười lạnh. “Hành động? Đúng là phải hành động, nhưng không phải theo cách ngươi nghĩ. Tiểu Cao, chuẩn bị ngựa. Đêm nay trẫm muốn vi hành.”
****Phủ Nhiếp Chính Vương
Trong thư phòng rộng lớn, Triệu Huy ngồi đối diện với ba vị tướng lĩnh trọng yếu của triều đình. Trên bàn, bản đồ quân sự trải dài, đánh dấu chi tiết từng vị trí đóng quân.
“Các vị đã rõ. Biên giới phía bắc không thể để sơ hở, nhất là trong thời điểm này. Ta cần các ngươi hành động ngay trong đêm, điều quân đến vùng Lạc Sơn để phòng thủ.”
Một vị tướng nhíu mày: “Vương gia, việc điều động binh lính mà không thông qua Hoàng Thượng liệu có ổn không? Nếu bị phát hiện, thần e rằng...”
Triệu Huy gạt ngang lời ông ta, ánh mắt lạnh lùng: “Hoàng Thượng hiện tại chưa đủ kinh nghiệm. Ta làm vậy cũng chỉ để bảo vệ giang sơn này. Hơn nữa, mọi trách nhiệm, ta sẽ đứng ra gánh.”
Lời nói của Triệu Huy vừa dứt, một tiếng cười nhẹ vang lên từ cửa.
“Hay thật. Vương gia không chỉ muốn bảo vệ giang sơn, mà còn muốn gánh luôn quyền lực của trẫm sao?”
Cả ba vị tướng giật mình quay lại. Lâm Duyệt đứng ở cửa, dáng vẻ bình thản nhưng ánh mắt lại toát lên sự sắc sảo. Tiểu Cao đứng phía sau, cầm đèn lồng, ánh sáng chiếu lên gương mặt lạnh lùng của Hoàng Đế.
Triệu Huy ngẩng đầu, không hề tỏ ra bất ngờ. Hắn đứng dậy, cúi người hành lễ.
“Hoàng Thượng, thần không nghĩ đêm nay lại có vinh hạnh được đón tiếp người.”
Lâm Duyệt bước vào, mỗi bước chân đều mang theo uy áp không tên. Chàng đi đến bàn, cúi xuống nhìn bản đồ quân sự, ngón tay lướt nhẹ qua những điểm được đánh dấu.
“Vương gia, ngươi có thể giải thích cho trẫm không? Đây là ý gì?”
Triệu Huy nhìn thẳng vào mắt Lâm Duyệt, không hề né tránh. “Biên giới phía bắc đang trong tình trạng nguy cấp. Thần chỉ muốn đảm bảo an toàn cho bệ hạ và giang sơn.”
“Ngươi muốn đảm bảo an toàn cho trẫm?” Lâm Duyệt bật cười, nhưng trong giọng nói lại chứa đầy sự mỉa mai. “Hay ngươi đang dùng danh nghĩa của trẫm để làm những việc ngươi muốn? Triệu Huy, ngươi luôn cho rằng mình là người duy nhất biết điều gì tốt nhất. Nhưng ngươi quên mất, giang sơn này không phải của ngươi.”
Cả căn phòng chìm trong im lặng. Hai ánh mắt giao nhau, như hai lưỡi kiếm sắc bén đang đọ sức.
“Thần không quên.” Cuối cùng, Triệu Huy lên tiếng, giọng nói trầm thấp nhưng kiên định. “Thần chưa bao giờ quên giang sơn này là của Hoàng Thượng. Nhưng nếu Hoàng Thượng không đủ sức giữ, thần buộc phải ra tay.”
Lâm Duyệt siết chặt tay, cảm giác phẫn nộ trào lên trong lòng. Nhưng chàng biết, nếu muốn đấu với Triệu Huy, chỉ cảm xúc là không đủ.
“Ngươi rất tự tin,” chàng nói, giọng nói bình tĩnh lạ thường. “Nhưng ta sẽ cho ngươi thấy, ta không phải kẻ ngươi có thể xem thường.”
Dứt lời, Lâm Duyệt quay lưng bỏ đi, để lại Triệu Huy đứng đó, ánh mắt thâm trầm như biển sâu.
***
Mùa thu vàng trải dài trên khắp núi rừng hoàng gia, nơi bầu không khí trong lành thoang thoảng hương lá khô. Hoàng thượng Lâm Duyệt dẫn theo đoàn tùy tùng đi săn, như một cách để khẳng định uy quyền của mình sau cuộc đối đầu với Nhiếp Chính Vương Triệu Huy. Đây là lần đầu tiên chàng rời cung sau khi đăng cơ, nhưng trong lòng lại không khỏi dấy lên nỗi bất an.
“Bệ hạ, cẩn thận ạ,” Tiểu Cao nhắc nhở khi thấy Hoàng Thượng một mình cưỡi ngựa đi sâu vào khu rừng.
“Không sao,” Lâm Duyệt phẩy tay. “Trẫm chỉ muốn đi trước một đoạn, các ngươi cứ chậm rãi theo sau.”
Tiểu Cao không dám cãi, chỉ lặng lẽ ra hiệu cho các cận vệ giữ khoảng cách gần.
Gió thổi qua những tán cây, mang theo âm thanh xào xạc đầy bí ẩn. Lâm Duyệt dừng ngựa, ánh mắt sắc bén dõi theo một chú nai vàng đang rón rén bước ra từ bụi rậm. Chàng giương cung, mũi tên căng trên dây, sẵn sàng nhắm vào con mồi.
Tien
Nhưng đúng lúc đó, từ phía sau một bóng đen lao ra như tia chớp. Một mũi kiếm sắc bén hướng thẳng vào Lâm Duyệt.
“Bệ hạ, cẩn thận!”
Tiếng hét của Tiểu Cao vang lên cùng lúc với tiếng vó ngựa dồn dập. Lâm Duyệt quay đầu, nhưng chưa kịp phản ứng, một bàn tay mạnh mẽ đã kéo chàng khỏi lưng ngựa.
Cả hai người ngã xuống đất, lăn mấy vòng trước khi dừng lại. Khi Lâm Duyệt ngẩng đầu, trước mặt chàng là Nhiếp Chính Vương Triệu Huy, tay cầm kiếm chặn đứng nhát c.h.é.m của thích khách.
“Ngươi!” Lâm Duyệt thốt lên, ánh mắt đầy kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/quan-vuong-kho-gan/chuong-2.html.]
Triệu Huy không trả lời, toàn bộ sự tập trung của hắn dồn vào cuộc chiến với tên thích khách. Những đường kiếm nhanh như chớp khiến kẻ ám sát phải lùi lại vài bước. Nhưng không chỉ có một tên. Từ trong rừng, thêm hai thích khách khác lao ra, bao vây cả hai người.
“Bệ hạ, chạy đi!” Triệu Huy gằn giọng, nhưng Lâm Duyệt không nhúc nhích.
“Trẫm không bỏ chạy.” Chàng nghiến răng, cầm lấy thanh kiếm mà Tiểu Cao vừa ném tới, ánh mắt kiên quyết.
Triệu Huy liếc nhìn, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt. “Được, để xem bệ hạ có bản lĩnh thật không.”
Hai người cùng nhau chiến đấu, nhưng địch đông mà họ lại ít. Trong lúc hỗn loạn, một tên thích khách bất ngờ đ.â.m trúng ngựa của họ, khiến nó hoảng loạn và lao vào cả hai. Triệu Huy lập tức kéo Lâm Duyệt sang một bên, nhưng lực đẩy quá mạnh khiến cả hai trượt chân khỏi rìa một vách đá.
“Bệ hạ!”
Tiểu Cao và đoàn tùy tùng hét lên, nhưng không ai kịp ngăn cản. Cả Lâm Duyệt và Triệu Huy rơi xuống vực, bóng dáng biến mất trong làn sương mờ.
****Dưới vực sâu
Khi Lâm Duyệt tỉnh lại, thứ đầu tiên chàng cảm nhận được là cơn đau dữ dội trên cánh tay trái. Chàng nhăn mặt, cố gắng ngồi dậy, nhưng một bàn tay vững chắc đã đè nhẹ lên vai chàng.
“Đừng cử động. Ngươi bị thương.”
Giọng nói trầm thấp ấy không lẫn vào đâu được. Lâm Duyệt mở mắt, thấy Triệu Huy đang ngồi bên cạnh, ánh mắt chăm chú nhìn chàng.
“Ngươi… cứu ta?” Chàng hỏi, giọng khàn khàn.
Triệu Huy nhướng mày, khóe môi thoáng hiện một nụ cười nhạt. “Nếu ta không cứu, ngươi nghĩ ngươi còn sống mà hỏi ta câu này sao?”
Lâm Duyệt cau mày, cảm giác vừa khó chịu vừa bối rối. Chàng đảo mắt nhìn xung quanh, thấy mình đang ở trong một hang động nhỏ. Ngoài cửa hang, tiếng thác nước đổ xuống tạo thành âm thanh ầm ầm không ngớt.
“Chúng ta rơi xuống đây?”
“Ừ.” Triệu Huy đứng dậy, chỉ về phía ngoài hang. “Hang này nằm giữa vách đá. Nếu không tìm được đường lên, chúng ta sẽ phải chờ người tới cứu.”
Lâm Duyệt im lặng, ánh mắt lặng lẽ quan sát người đàn ông trước mặt. Lần đầu tiên, chàng thấy Triệu Huy không khoác trên mình bộ quan phục uy nghiêm, mà chỉ là một chiến binh với áo choàng rách nát, khuôn mặt lấm lem bụi đất nhưng vẫn mang theo phong thái kiên cường.
“Ngươi không cần liều mạng như vậy.” Lâm Duyệt nói khẽ, ánh mắt rời khỏi hắn. “Ngươi có thể để ta tự lo.”
Triệu Huy bật cười, âm thanh vang vọng trong không gian tĩnh lặng của hang động.
“Hoàng Thượng, nếu ngươi tự lo được thì đã chẳng có ta ở đây.”
Lâm Duyệt mím môi, không biết nên đáp lại thế nào. Trong lòng chàng, cảm giác khó chịu càng lúc càng dâng lên. Triệu Huy lúc nào cũng như vậy – lạnh lùng, sắc bén, lại luôn ở thế trên, khiến chàng dù là Hoàng Đế cũng phải nhẫn nhịn.
“Ngươi lúc nào cũng kiêu ngạo như thế.” Lâm Duyệt buột miệng. “Ngươi nghĩ mình giỏi hơn tất cả mọi người sao?”
Triệu Huy nhíu mày, nhưng không đáp. Hắn chỉ cúi xuống kiểm tra cánh tay bị thương của Lâm Duyệt. Cử động bất ngờ này khiến Hoàng Thượng giật mình, nhưng trước ánh mắt bình thản của hắn, chàng đành im lặng.
“Cánh tay ngươi bị trật khớp,” Triệu Huy nói sau một hồi xem xét. “Không nghiêm trọng, nhưng phải nắn lại. Ngươi chịu đau được chứ?”
Lâm Duyệt nhìn hắn, đôi mắt sâu thẳm đầy cảm xúc khó đoán. “Làm đi.”
Triệu Huy không chần chừ. Hắn đặt tay lên vai và cánh tay Lâm Duyệt, khéo léo nhưng mạnh mẽ nắn lại khớp. Một tiếng "rắc" vang lên, và Lâm Duyệt cắn chặt răng để không bật ra tiếng kêu.
“Xong rồi,” Triệu Huy buông tay, giọng nói bình thản như thể không có chuyện gì xảy ra.
Lâm Duyệt xoa nhẹ cánh tay, cảm giác đau nhức giảm đi đáng kể. Nhưng thay vì cảm ơn, chàng lại hỏi:
“Ngươi thực sự định ở đây đợi cứu viện sao? Lỡ không ai tìm thấy chúng ta thì sao?”
Triệu Huy khoanh tay, ánh mắt sắc bén nhìn chàng. “Ta đã gửi tín hiệu lên trên. Nếu họ không ngu ngốc, họ sẽ tìm được.”
Lâm Duyệt không đáp, chỉ nhìn ra ngoài cửa hang, nơi dòng thác đổ xuống như một bức màn trắng xóa. Chàng biết Triệu Huy nói đúng, nhưng cảm giác bị kẹt lại nơi này cùng người đàn ông ấy khiến lòng chàng rối bời.
“Ngươi luôn làm mọi thứ theo ý mình,” chàng nói sau một hồi im lặng. “Thậm chí là những việc liên quan đến trẫm.”
Triệu Huy không lập tức trả lời. Hắn bước đến cạnh Lâm Duyệt, ánh mắt lạnh lùng giờ đây lại có chút gì đó dịu dàng hơn.
“Bệ hạ,” hắn nói chậm rãi, “ngươi nghĩ ta muốn chống lại ngươi sao? Nếu ngươi thực sự hiểu ta, ngươi sẽ biết... mọi thứ ta làm, đều là vì ngươi.”
Lời nói của Triệu Huy như một mũi tên xuyên thẳng vào lòng Lâm Duyệt. Chàng mở to mắt, không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
“Vì ta?” Chàng lặp lại, giọng nói lạc đi. “Ngươi đang nói gì?”
Triệu Huy không trả lời. Hắn quay lưng bước ra ngoài cửa hang, đứng trước dòng thác chảy xiết, để lại Lâm Duyệt với muôn vàn câu hỏi không lời giải đáp.
****Ngày hôm sau
Sáng sớm, tiếng gọi của Tiểu Cao và đoàn cận vệ vọng xuống từ trên vách núi. Lâm Duyệt và Triệu Huy cuối cùng cũng được cứu. Nhưng khi trở về, lòng chàng không còn bình lặng như trước.
Những lời nói của Triệu Huy đêm qua như một cơn sóng ngầm, cứ mãi quẩn quanh trong tâm trí chàng. “Mọi thứ ta làm, đều là vì ngươi.” Là ý gì? Là trung thành với Hoàng Đế? Hay còn ẩn chứa điều gì khác?
Triệu Huy không hề nhắc lại chuyện đó. Hắn cư xử như thể chưa từng có điều gì xảy ra, khiến Lâm Duyệt không biết nên cảm thấy nhẹ nhõm hay bất mãn.