Quan tướng phủ - Mị dương - Phiên ngoại - Phùng Niệm
Cập nhật lúc: 2024-11-06 18:32:40
Lượt xem: 83
Trần Hằng và tôi đã ở bên nhau đến khi kết hôn là mười năm.
Gia đình anh ta không khá giả, nhưng may mắn là anh ấy có chí tiến thủ. Tôi thích sự chăm chỉ và kiên cường của anh ta, tôi luôn nghĩ anh ta là một con ngựa tiềm năng.
Vì vậy, tôi vẫn ở bên anh bất chấp sự phản đối của gia đình, quyết tâm của tôi đã khiến bố mẹ tôi thay đổi quyết định.
Để cuộc sống của tôi tốt hơn, bố mẹ tôi bắt đầu giúp đỡ sự nghiệp của anh ta.
Tôi xuất thân gia đình khá giả và với sự giúp đỡ của gia đình, anh ta có thể thăng tiến rất nhanh.
Sự thật chứng minh chính là như vậy.
Chỉ là anh ta dường như không biết chữ "biết ơn" viết như thế nào.
Chỉ sau hai năm kết hôn, đã có dấu hiệu ngoại tình như: đi sớm về muộn, mùi nước hoa, mái tóc dài, đoạn chat không rõ ràng, v.v., tôi đều phát hiện ra.
Nhưng tôi đã chịu đựng được, vì tôi biết mình không đủ tốt, lượng progesterone thấp và khó có con. Vì thế chỉ cần anh ta không làm gì đáng kể thì tôi có thể giả vờ như không nhìn thấy.
Mãi đến cuối năm ngoái tôi mới biết mình có thai.
Cô có biết cảm giác của tôi lúc đó như thế nào không? Tôi không thể mô tả nó, tất cả những gì tôi biết là tôi đã khóc và cười rất lâu trong bệnh viện.
Tôi đi chợ và mua rất nhiều đồ ăn, bánh kem và hoa.
Tôi nghĩ đến tối ăn cơm, muốn tạo cho anh ấy một bất ngờ.
Vừa mua đồ xong, tôi nhìn thấy xe của anh ta đậu trước cổng trường, đó là thời điểm sinh viên tan học.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Tôi liếc mắt liền nhìn thấy anh ta, vừa định gọi điện thì thấy anh ta lên xe ôm một cô gái trong tay.
Tôi đi theo họ suốt chặng đường và nhìn họ vào khách sạn.
Buổi tối về nhà, chúng tôi đã cãi nhau một trận. Anh ta nói tôi vô lý gây rối và không chịu thừa nhận điều đó.
Có lẽ các con đã cho tôi tự tin, áp lực thời gian dài cùng nóng lòng, trong chốc lát tôi liền bùng nổ.
Đây là lần đầu tiên anh ta động tay với tôi.
Anh ta đẩy tôi khiến bụng tôi đập vào góc bàn, m.á.u chảy rất nhiều. Anh ta đóng sầm cửa, bước ra ngoài.
Đến lúc tôi chịu đựng cơn đau đến bệnh viện, con tôi đã mất.
Cô không thể hiểu được cảm xúc của tôi cũng không thể trải nghiệm chúng.
Tôi đã tìm thấy cô gái tên Lưu Hân. Tôi tưởng cô ấy sẽ ngạc nhiên trước sự xuất hiện của tôi, nhưng không ngờ, cô ấy lại hành động như thể đã biết chuyện này từ lâu.
Lúc đó tôi mới biết cô ấy là một phù thủy thực sự có năng lực.
Cô quên biết với Trần Hằng không phải vì tình yêu mà vì cô muốn dùng cơ thể của anh ta để nghiên cứu phép thuật.
Chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều. Điều tôi không ngờ tới là cô ấy lại đồng ý giúp tôi tra tấn Trần Hằng cho đến khi anh ta chết.
Đổi lại, sau khi Trần Hằng bị cô ấy tra tấn đến chết, tôi phải làm chuột thí nghiệm cho cô ấy nghiên cứu.
Tôi đã đồng ý.
Trần Hằng cùng với con cừu là vì cô ấy làm vậy để cho tôi thấy sức mạnh của mình.
Nhưng tôi hối hận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/quan-tuong-phu-mi-duong/phien-ngoai-phung-niem.html.]
Tôi thấy cô ấy thật ghê tởm và muốn thoát khỏi cô ấy.
Hay đúng hơn.
Tôi muốn thoát khỏi cả hai người.
Tình cờ hôm đó là Lễ hội Du Thần, tôi nghe nói trong miếu Địa Tạng có pháp sư A Phúc rất giỏi bắt ma và trừ tà.
Sau khi tìm hiểu vài ngày, hiểu về thói quen cũng như tính cách của cô, tôi nghĩ cô là một ứng cử viên sáng giá.
Sau khi quyết định được ứng viên, kế hoạch của tôi có thể được thực hiện.
Bước đầu tiên là lôi kéo cô tham gia.
Việc Trần Hằng với con cừu là một mánh lới rất hay.
Nhưng chỉ dựa vào điều này chắc chắn là không đủ. Vì vậy tôi đã khiêu khích Lưu Hân và yêu cầu cô ấy gi3t Trần Hằng.
Vốn thông qua Trần Hằng, tôi muốn lôi kéo cô đối đầu với Lưu Hân, để đề phòng, tôi cũng để một bức ảnh có địa chỉ của Lưu Hân trên hộp cứu hỏa bên ngoài ngôi nhà.
Cho dù Lưu Hân có phát hiện ra ý đồ của tôi thì cũng không sao, chỉ cần Trần Hằng chết, cô có thể gi3t c.h.ế.t Lưu Hân, thì cho dù tôi có chết, tôi cũng có thể yên tâm.
Tôi chỉ không ngờ người tính không bằng trời tính.
Tôi chơi với lửa nên tự đốt mình.
Cô vậy mà đến nhanh như vậy.
Trần Hằng không c.h.ế.t không nói, Lưu Hân cũng không chết, hơn nữa cô cũng phát hiện ra bí mật của tôi.
Tôi biết, sự việc một khi bại lộ mình sẽ không thể sống sót.
Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ chết. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài tấn công trước.
Tôi vốn tưởng rằng cho dù có gi3t Trần Hằng, tôi cũng sẽ không mất gì cả. Tôi chỉ không ngờ rằng khi tôi chuẩn bị hành động thì cô đã kịp thời chạy đến.
Hay trời cao có đức hiếu sinh*?
(Đức hiếu sinh: lòng thương yêu tất cả những sự vật đang sống trong môi trường sống. Hay nói một cách khác cho dễ hiểu hơn, là chan hòa tình cảm thân thương của chúng ta đến từng cỏ cây, đất đá, núi sông, thời tiết nắng mưa, gió bão, v.v..)
Tại sao không để Trần Hằng c.h.ế.t đi?
Tôi hận.
Tại thời điểm này, tôi quyết định tự mình làm điều đó.
Tự tay gi3t Trần Hằng.
Trước đó, khi ra ngoài, tôi không đi gọi điện cho người thân mà là về nhà. Sau khi nhìn thấy cô lấy đi những bức ảnh, tôi cảm thấy kế hoạch vẫn chưa vượt quá tầm kiểm soát.
Để đánh lạc hướng cô, tôi đã gọi cho em trai tôi. Sau khi cô đi rồi, tôi dùng gối đè Trần Hằng đến chết, làm chính mình bất tỉnh trong nhà vệ sinh.
Tôi làm tất cả những điều này vì tôi muốn khơi dậy sát tâm trong cô, dựa theo địa chỉ đó đuổi gi3t Lưu Hân.
Đó là lý do tại sao khi tỉnh dậy và biết rằng Lưu Hân và Trần Hằng đều đã chết, tôi đã bật khóc.
Nhất định là con tôi đã phù hộ cho tôi, cho phép tôi chiến đấu đúng đắn.
Pháp sư A Phúc.
Tôi nói xong rồi. Cô có muốn gọi cảnh sát bắt tôi không?
---Hết---