Quan tướng phủ - Mị dương - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-11-06 18:30:55
Lượt xem: 76
Tôi chạy nhanh tới phòng chứa nước ở cầu thang bên cạnh. Không có ai trong phòng nước, chỉ có một bộ đồng phục y tá.
Tôi thở ra một hơi không khí dày đặc, tạo ấn bằng tay và niệm chú.
Khi một hạt Bát Nhã trong tay tôi vỡ ra, một luồng ánh sáng vàng phát nổ, tôi lấy lòng bàn tay che mắt lại.
Một lát sau, trong mắt đã Tử Ngọ Song Đồng.
Đây là tuyệt chiêu của Phong hoà thượng, Bát Nhã Phật nhãn.
Đôi mắt của Đức Phật xuất hiện.
Trăm dân hiện.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Như cảm nhận được điều gì đó, tôi nhìn lên nóc tòa nhà và nhanh chóng đuổi theo.
"Lưu Hân!"
Tôi nhìn bóng người tóc dài chạy về phía cần cẩu trên sân thượng, tức giận hét lên!
Cô ta nhìn lại tôi nhưng vẫn không dừng lại!
“Cứ mê muội, không hối cải."
Tôi trong lòng tức giận, một đạo kinh giáng xuống, nhị tướng xuất hiện, hiện thân phi qua.
Có lẽ thấy mình không thể chạy trốn nên cô ta đột nhiên dừng lại, không ngừng lắc chiếc chuông trên tay.
Cùng với sóng âm gợn sóng của chuông, những ác linh từ trong hư không bước ra và lao vào hai vị tướng!
Những cô hồn dã quỷ này không tính là tà linh, đối nhị tướng mà nói giống như băm dưa rau, nhưng phần thắng là có quá nhiều.
Trong lúc nhất thời, nhị tướng đều bị vô số tà linh cuốn lấy! Thấy vậy, tôi lại chắp hai tay lại, chuỗi tràng hạt trên tay tôi lập tức vỡ thành từng mảnh!
Nhị tướng hộ pháp lúc này toàn thân nổi lửa, sức mạnh rung chuyển rất nhiều.
Khoảnh khắc tiếp theo, Lưu Hân lấy ra một chai chất lỏng màu đỏ, uống một ngụm.
"Hoà thượng c.h.ế.t tiệt, tôi liều mạng với cô!"
Sau khi nhìn chằm chằm tôi trầm giọng nói gì đó, vỗ tay thật mạnh!
Từng mảng lớn hắc ám ngay lập tức bao quanh sân thượng như một cái lồng!
Giống như bước vào một không gian hư vô. Không thể nghe rõ bất kỳ âm thanh nào. Trong bóng tối, có màu đỏ, ánh sáng hiện lên.
Lưu Hân chậm rãi đứng dậy, trên mặt có một chiếc mặt nạ đầu cừu.
Cô cởi hết quần áo ra.
Tôi thấy trên đó toàn là những lá bùa làm cho tim đập nhanh.
Thứ cô cầm trên tay không phải là một chiếc chuông, mà là một con d.a.o đen cong.
Ngay sau đó, cô ta giơ ngón tay về phía tôi và đ.â.m con d.a.o vào tim mình!
Tôi nheo mắt, tay lần chuỗi tràng hạt, tâm sinh sát ý.
Ngay khi tôi chuẩn bị kết ấn tụng kinh, chợt cảm thấy trước n.g.ự.c truyền đến một chút đau đớn.
Lòng tôi run lên, chợt ngước nhìn cô ta.
Trong lòng như có bão tố!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/quan-tuong-phu-mi-duong/chuong-8.html.]
Đây là...
"Tôi thừa nhận, cô rất lợi hại."
"Cô có năng lực hơn bất kỳ đệ tử nào trong tam giáo mà tôi từng gặp trước đó."
"Nhưng tôi khác với cô, tôi chỉ dựa vào pháp lực cao thâm để định thắng thua.”
Nói đến đây, cô ta dường như mỉm cười.
"Chỉ cần tôi muốn, tôi có thể hy sinh bản thân, gi3t bất cứ ai."
"Tôi biết tôi đánh không lại cô. Vốn dĩ tôi cứ như vậy cho quá, để Trần Hằng nhặt về cái mạng, dù sao tôi cũng chẳng còn gì để mất, tại sao tôi không sử dụng anh ta để thử phép thuật mới của mình."
"Nhưng cô đã ép tôi quá mạnh."
"Dù sao cũng chết, c.h.ế.t trong tay cô, không bằng tôi c.h.ế.t trên tay chính mình, tôi còn có thể đưa cô đi!"
"Ba phất diệt, chủ nhân giáng lâm."
"Vết máu!"
Nói xong, cô ta tựa hồ nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, dùng d.a.o đ.â.m vào trái tim mình!
Trong khoảnh khắc tôi cảm thấy tim mình nhói lên, tôi bắt chéo chân nhắm mắt lại tạo thành ấn, tám hạt tràng trong tay tôi đều vỡ tan.
"Đại La pháp chú, Kim cương hộ thân."
Áo cà sa trên người bồng bềnh, ánh sáng vàng rực rỡ!
Ngay sau đó, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một đạo chuông vàng.
Nhưng nó không được trao cho tôi.
Ngược lại, nó bao bọc Lưu Hân.
Được bảo vệ bởi ánh sáng vàng, con d.a.o đen chỉ đ.â.m thủng một chút thịt và không thể di chuyển thêm nữa.
Nhị tướng gia lúc này cũng rút lui, bay về phía trước hất con d.a.o ra khỏi tay Lưu Hân, sau đó đá ngã khuỵu xuống.
Trong nháy mắt, một cây lao, một kích đã ấn vào đầu cô.
Cô ta ngẩng đầu lên, dưới chiếc mặt nạ đầu cừu trong mắt hiện lên sự hoài nghi sâu sắc!
“Bần tăng không biết cô đã học được thuật pháp gì.”
“Nhưng loại thuật pháp này gi3t c.h.ế.t một ngàn kẻ địch, sát thương một ngàn lẻ hai, chắc chắn không phải do tổ tiên chúng ta lưu lại.”
"Tà linh nhiều như vậy, cho thấy hại không chỉ một người."
"Học tà thuật nước ngoài và sử dụng nó để làm hại đồng bào trong nước, tôi không rõ cô nghĩ như thế nào . Cũng không buồn thuyết phục cô."
"Trái tim của cô đã bị ma vật ăn mòn, đã không có thuốc chữa."
"Truyền thống điều quan trọng là phải khoan dung độ lượng với người khác. Bần tăng một đệ tử của Phật môn, càng không nên gây ra quá nhiều tội nghiệt."
"Nhưng bần tăng không thể để cô đi được."
Vừa nói, tôi vừa cởi áo cà sa của mình và khoác lên người cô ta. Che đi sự trần trụi của cô ta, cởi bỏ mặt nạ. Mắt cô ta đỏ hoe, môi mím lại và không nói gì. Nhìn tôi với ánh mắt không có gì ngoài sự căm ghét.
Tôi nhíu mày, rũ mắt xuống, đứng dậy chắp tay nói: “A Di Đà Phật.”
Nhị tướng quân giơ kiếm hạ xuống. Một cái đầu người lăn tới chân tôi.