Quan tướng phủ - Mị dương - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-11-06 18:25:58
Lượt xem: 54
“Ai đã chụp những bức ảnh này?”
Sau khi đọc thầm một đoạn kinh để tĩnh tâm, tôi trả lại phong bì cho cô ấy.
"Không biết."
Phùng Niệm lắc đầu thở dài.
"Nhưng nhất định có người tốt bụng muốn nhắc nhở tôi, nếu không những bức ảnh này đã bay đầy trên mạng rồi."
Càng nói, trên mặt Phùng Niệm càng u sầu. Nhìn cô có chút hoang mang, lo sợ.
Tôi rót cho cô ấy cốc nước và chìm vào suy nghĩ.
Việc kết hợp với động vật chủ yếu xảy ra với những người thiếu hiểu biết nghiêm trọng về văn hóa hoặc những người tâm lý biến thái. Ở nước ngoài có rất nhiều trường hợp như vậy.
Trước đây, nhiều tàu vượt biển mang theo một vài con cừu lên tàu để thỏa mãn ham muốn xác thịt của thủy thủ đoàn lênh đênh trên biển quanh năm.
Nhưng với tư cách là giám đốc sản phẩm của một công ty lớn, bản thân Trần Hằng đã được giáo dục tốt. Làm sao anh ta có thể làm được việc như vậy?
Nếu loại trừ tâm lý biến thái, thì chỉ có thể là bị trúng tà.
Cừu là biểu tượng của cái ác ở các nước phương Tây. Danh tiếng ở quê hương chúng tôi cũng không tốt lắm.
Một đôi đồng tử ngang vô hồn không có chút cảm xúc nào phát ra từ đó còn kỳ lạ hơn cả đồng tử thẳng đứng của một loài động vật m.á.u lạnh.
“Trừ chuyện này ra, chồng cô có vấn đề gì không?”
Nghe xong câu hỏi của tôi, Phùng Niệm cúi đầu suy nghĩ một lúc.
"Có.”
“Gần đây tóc anh ấy rụng rất nhiều, hình như càng lúc càng tệ, khi ra ngoài đều quên mang theo chìa khóa xe hoặc tài liệu.”
“Rõ ràng anh ấy đi ngủ rất sớm nhưng dưới mắt lại có quầng thâm, luôn nói rằng anh ấy rất mệt mỏi."
“Anh ấy chưa bao giờ như thế này. Chúng tôi đã biết nhau được tám năm và tôi biết rất rõ anh ấy là người như thế nào."
“Tôi tin tưởng anh ấy tuyệt đối không biến thái."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/quan-tuong-phu-mi-duong/chuong-2.html.]
"Cho nên những chuyện này tôi không nói cho anh ấy biết, cũng không đưa cho anh ấy bức ảnh nào cả."
"Sư phụ, tôi nghi ngờ anh ấy bị quỷ ám, nếu không thì làm sao anh ấy có thể ở cùng một con thú.. Càng nghĩ càng sợ, nhưng tôi không dám ném con cừu kia, sợ sẽ xảy ra chuyện tồi tệ hơn.”
“Sư phụ, tôi phải làm sao đây… Tôi không dám nói cho người khác biết, loại chuyện này, nếu lời đồn ra ngoài chúng tôi sẽ không còn phải làm người nữa.”
“Xin hãy giúp tôi.”
Càng nói, cảm xúc của Phùng Niệm dường như đã hoàn toàn được giải phóng, chảy nước mắt, muốn quỳ xuống trước tôi.
Tôi nhanh chóng tóm lấy cô ấy.
“Đừng vội.”
Vừa nói, tôi vừa lấy cho cô ấy tấm bài “không có gì” trên lư hương và một túi tro hương nhỏ trên lư hương.
"Chỉ dựa vào mấy bức ảnh để đánh giá chồng mình như thế nào, như vậy là không đúng."
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
"Trước tiên hãy đảm bảo những bức ảnh này không phải là ảnh ghép, sau đó treo tấm biển ổn này lên ban công. Nếu sau ba lần cô thấy nó đã chuyển sang màu đen, nứt hoặc vỡ, hãy quay lại tìm tôi."
"Trộn vài nắm tro với nước và cho anh ta uống. Nếu nó thực sự bẩn, anh ta sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."
"Khi trở về, hãy chụp ảnh khuôn mặt và đôi mắt con cừu, để tôi xem.”
Sau khi nói xong, Phùng Niệm nắm lấy cánh tay tôi liên tục cảm ơn.
Nhìn bóng dáng vội vã rời đi của cô ấy, tôi thở dài.
Những bức ảnh về con cừu nhanh chóng được gửi đến cho tôi.
Nhìn con ngươi vàng khè, tôi cảm thấy khó chịu vô cùng.
Nhưng sau khi tìm kiếm xung quanh, tôi không thấy có gì đặc biệt cả.
Tôi nghĩ sớm nhất phải ba ngày nữa Phùng Niệm mới liên lạc được với tôi. Thật bất ngờ, cuộc gọi lại đến ngay sau ngày cô rời đi.
Nghe tiếng khóc trong điện thoại, lòng tôi như thắt lại.
Thẻ “không việc gì” đã bị phá vỡ. Trần Hằng bệnh nặng.