QUẤN QUÝT - C15
Cập nhật lúc: 2024-11-16 13:01:26
Lượt xem: 430
Tôi nghe thấy giọng mình run rẩy.
"Mưa… mưa nhỏ rồi, tôi về nhà trước đây."
Tôi nuốt nước bọt, cố gắng đưa ra một cái cớ vụng về nhất, giọng lí nhí như tiếng muỗi: "Muộn rồi, ba mẹ tôi sẽ lo lắng."
Bùi Tu Văn làm như không nghe thấy, nửa kéo nửa đẩy, không cho phép tôi từ chối mà dẫn tôi đến trước cửa phòng làm việc.
"Nhìn thấy món quà tôi chuẩn bị cho cậu chưa?"
Hắn đưa tay đẩy cánh cửa ra, cơ thể to lớn và ấm áp áp sát vào lưng tôi, tạo thành một lồng giam chặt chẽ, nhốt tôi vào bên trong.
Bùi Tu Văn dùng giọng điệu vô cùng chậm rãi, nhẹ nhàng nhưng khiến người ta rùng mình thì thầm.
"Cục cưng, có hài lòng không?"
Tôi bị Bùi Tu Văn nhốt trong phòng ngủ.
Sợi xích to bằng ngón tay cái, một đầu gắn chặt vào tường, đầu kia nối với chiếc còng chân, khóa vào mắt cá chân của tôi.
Bùi Tu Văn thản nhiên thừa nhận đã bỏ một chút thuốc làm mất sức vào thức ăn, nên có thể dễ dàng nhốt tôi vào chiếc lồng giam này.
Tôi hoang mang thu mình vào góc, không thể kiềm chế được cơn run rẩy toàn thân.
Sao có thể như vậy?
Ký ức dường như bị xé nát thành hai mảnh, một mảnh là Bùi Tu Văn dịu dàng chu đáo, mảnh còn lại là tên điên trước mắt tôi.
Bùi Tu Văn vẫn giữ nụ cười như mọi khi, nhưng không còn vẻ dịu dàng thanh nhã như trước nữa.
"Tại sao… lại thành ra thế này…"
Người đối diện yên lặng nhìn tôi, đột nhiên đưa tay ôm tôi vào lòng, bất chấp tôi giãy giụa, vùi đầu vào cổ tôi.
Giọng Bùi Tu Văn trầm đục.
"Thẩm Khê."
"Là cậu trêu chọc tôi trước mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/quan-quyt/c15.html.]
"Rõ ràng Tiểu Khê luôn lén nhìn tôi, làm hỏng đồ của tôi, lấy đồ ăn vặt của tôi, còn chủ động quyến rũ tôi."
"Tôi rất thích cậu."
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
"Tiểu Khê… cục cưng…"
"Nhưng sao cục cưng lại muốn bỏ rơi tôi?"
Tôi bị Bùi Tu Văn ghì chặt vào lòng, dù có nhắm chặt mắt, tôi cũng có thể cảm nhận được những nụ hôn điên cuồng của hắn rơi lên gương mặt tôi, lên cổ tôi, hơi thở nóng bỏng phả vào làn da lạnh lẽo.
"Tôi đã tìm ra nguyên nhân."
"Là vì tôi không trói cục cưng bên mình, mới khiến cục cưng có ý nghĩ khác."
Tên điên.
Một tên điên từ đầu đến chân.
23
Cửa sổ trong phòng bị niêm phong kín mít, tôi không biết là ngày hay đêm, chỉ có thể dựa vào ba bữa một ngày Bùi Tu Văn mang đến để đoán thời gian.
Đến tối, Bùi Tu Văn lại không màng đến sự giãy giụa và hoảng loạn của tôi, giam chặt tôi trong lòng.
Một người bình thường tự nhiên biến mất, chắc chắn sẽ có người điều tra.
Tôi cầu xin hắn thả tôi ra.
Cảm giác bất an mãnh liệt khiến tôi bắt đầu hoang mang, hơi thở trở nên gấp gáp và rối loạn, nước mắt tự nhiên trào ra, giọng nói cũng trở nên lắp bắp.
"Cậu không thể... nhốt tôi... không thể... vô duyên vô cớ..."
"Vô duyên vô cớ ở đâu ra?"
Ngón tay Bùi Tu Văn nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt tôi, giọng nói vẫn bình thản như mọi khi, ánh sáng lờ mờ khiến tôi không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt hắn.
"Chẳng phải cậu chuẩn bị đi du học sao? Không đến trường học nữa thì có vấn đề gì đâu?"