Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

QUÁN MÌ YÊU THƯƠNG - 6

Cập nhật lúc: 2024-12-06 07:23:13
Lượt xem: 66

5

 

Có được lời của bố, tôi cũng không còn cố chấp đòi làm rõ sự thật nữa.

 

Trong những ngày chờ đợi kết quả, tôi đi xin việc ở hầu hết các cửa hàng lớn nhỏ trong thị trấn.

 

Chỉ cần nhìn thấy tên, thấy mặt tôi là người ta nghĩ ngay đến Tiệm mỳ Hồng Tinh. Phần lớn chỉ tò mò hóng chuyện chứ chẳng ai thực sự muốn thuê tôi.

 

Họ nói: “Về chờ tin nhé, nếu được tuyển chúng tôi sẽ liên lạc.”

 

Tôi biết, nói như vậy là gần như đồng nghĩa với việc sẽ không nhận tôi.

 

Khi các công ty không chấp nhận thuê, tôi chuyển hướng tìm việc tại các quán ăn nhỏ.

 

Ít nhất thì với kỹ năng làm mì và xào nấu của mình, tôi cũng có thể làm nhân viên phụ bếp.

 

Nhưng những quán ăn nhỏ thường không cần nhiều nhân viên như vậy, còn các quán lớn hơn thì đã có đủ thiết bị, thậm chí mì cũng làm bằng máy.

 

Hơn nữa, với ‘tiếng xấu đồn xa’ của tôi, chẳng có quán nào muốn nhận.

 

Đi mãi, tôi vô tình đi đến trước cửa quán mì của mình, bên cạnh bệnh viện của công ty khai thác mỏ.

 

Mới nhìn thoáng qua tôi đã sững người.

 

Mặt tiền quán vốn sạch sẽ giờ đây bị ai đó dùng sơn xịt lên những dòng chữ xấu xí như ‘buôn bán thất đức’, ‘tiền đen’, ‘mì hai giá’. Phía trước cửa còn đầy rác bị ném bừa bãi.

 

Tôi tức đến mức suýt lên cơn đau tim, lập tức báo cảnh sát.

 

Khi cảnh sát đến, tôi kể lại toàn bộ sự việc.

 

Họ kiểm tra camera giám sát quanh khu vực nhưng đáng tiếc là những kẻ phá hoại đó chọn ban đêm để ra tay, hệ thống camera đã cũ và không có chế độ quay đêm rõ nét nên chẳng thể nhìn thấy gì.

 

Mặt trời mọc rồi lại lặn, hôm sau mặt tiền quán lại bừa bộn. Không ai biết thủ phạm là ai, thậm chí cả thời gian phá hoại cũng không xác định được.

 

Cảnh sát thở dài:

 

 “Nếu anh thực sự muốn báo án thì chúng tôi chỉ có thể đưa về phân tích thêm. Có điều sự việc này khá nhỏ, thứ nhất không có tổn thất tài sản lớn, thứ hai không gây ảnh hưởng đến người khác. Nói thật, khả năng thắng kiện không cao, trừ khi anh tự khởi kiện.”

 

Tôi hiểu ý họ.

 

Khởi kiện vì chuyện nhỏ như vậy thì không đáng, mà quan trọng hơn là tôi thậm chí không biết phải kiện ai.

 

Cuối cùng, sau khi ký tên qua loa, tôi chuẩn bị rời khỏi hiện trường.

 

Đi chưa được vài bước, có tiếng gọi phía sau vang lên:

 

 “Chú chủ quán?”

 

Tôi quay đầu lại theo phản xạ.

 

Là cô bé lần trước đến mua mì.

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

Nếu không có cô bé thì có lẽ ba người kia cũng chẳng có lý do để gây sự.

 

Nhưng tôi không trách. Không là con bé thì cũng sẽ có người khác thôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/quan-mi-yeu-thuong-inkh/6.html.]

Chỉ trách bản thân tôi và bố đã nghĩ quá tốt về thiên hạ.

 

Cô bé khoảng 12 tuổi đang cầm hộp cơm nhìn tôi.

 

“Chú ơi, sao chú không mở cửa vậy? Con chờ mua mì mà, bố con thích ăn lắm…”

 

Cô bé còn nhỏ, không thường xuyên xem điện thoại nên có lẽ không biết rằng hình ảnh của tôi trên mạng giờ đây đã hoàn toàn bị bôi nhọ.

 

Tôi kể sơ qua về những gì đã xảy ra.

 

Cô bé đứng sững, không nói gì.

 

“Vậy là vì con mà quán phải đóng cửa ạ? Các cô y tá trong viện bảo rằng chú đã mở quán nhiều năm rồi. Họ và cả những bệnh nhân ở cùng tầng nhà con đều tiết kiệm được chi phí ăn uống nhờ quán của chú. Sao họ có thể đối xử với chú như thế được!”

 

Tôi lắc đầu.

 

“Không phải vì con đâu, không liên quan đến con. Đây là lỗi của chú.”

 

Cô bé tức giận bênh vực khiến tôi sững người, bỗng thấy như có một dòng nước ấm áp chảy trong lòng.

 

Có lẽ đây chính là phần thưởng cho những việc tốt mà tôi đã làm.

 

Được người ta nhớ đến như vậy, cũng không tệ nhỉ.

 

Tôi xoa đầu cô bé, mỉm cười:

 

 “Chờ mọi chuyện qua đi, chú cũng sẽ không mở quán nữa. Quán này rồi sẽ sang nhượng lại thôi. Hy vọng người nhà con sớm khỏe lại, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.”

 

“Chào tạm biệt con.”

 

Cô bé cắn môi chào tôi, rồi quay người bước đi, dáng vẻ như một chiến binh bất khuất.

 

Thôi vậy, tôi còn trông mong gì một cô bé được đây?

 

Tôi lắc đầu, quay về nhà.

 

6

 

Trong thời gian thất nghiệp ở nhà, tôi gọi rất nhiều cuộc điện thoại đến Cục Giám sát Thị trường để hỏi han về tình hình vụ việc.  

 

Câu trả lời tôi nhận được luôn là: "Hãy chờ, cứ chờ thêm một thời gian nữa."  

 

Cư dân mạng chia thành hai phe rõ rệt. Một phe nói rằng tôi có vấn đề, đáng đời. Phe còn lại thì bảo rằng tôi làm việc tốt, nên được khuyến khích. Vì chuyện này, rất nhiều cuộc tranh luận nổ ra, cũng có không ít blogger phân tích tình huống.  

 

Nhưng tôi không quan tâm.  

 

Điều duy nhất tôi quan tâm là liệu chính quyền có thể nhanh chóng điều tra rõ sự thật hay không. Dù tôi không mở lại quán, cũng không thể mang cái tiếng xấu này mãi được.  

 

Một ngày nọ, khi đang ngủ ngon lành ở nhà, bỗng nhiên tôi nhận được một cuộc điện thoại.  

 

Vừa bắt máy, đầu dây bên kia vang lên âm thanh ồn ào, tiếp theo là giọng nói quen thuộc của một đứa trẻ:  

 

“Chú chủ quán ơi, chú mau đến đây! Chúng cháu đang giúp chú. Họ muốn gặp chú! Người của Cục Giám sát Thị trường ấy, chú mau tới đi!”  

 

Tôi còn chưa kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì thì con bé đã cúp máy, đành vội vàng lấy áo khoác rồi chạy ra ngoài.  

Loading...