Quán Cơm Drama - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-03-02 07:05:07
Lượt xem: 1,212
Tôi mở một quán cơm nhỏ ở đối diện trường của con gái tôi, mỗi ngày chỉ phục vụ một bữa trưa, thu phí mười lăm tệ một suất.
Con gái tôi ăn cùng các bạn nên ai tôi cũng bán cũng như nhau, mỗi ngày tôi đều quay video bữa ăn của bọn trẻ rồi gửi lên nhóm phụ huynh.
Bỗng nhiên có một ngày, có một phụ huynh lên tiếng trong nhóm: "Sao trong bát của con gái chị không có miếng thịt bò nào thế? Có phải chị mua thịt bò bệnh cho bọn trẻ ăn nên không dám để con gái mình ăn không hả?"
Tôi kiên nhẫn giải thích: "Mẹ của Tử Hào à, không phải như vậy đâu, sạo gần đây con gái của tôi bị ốm nên không ăn được đồ ăn gây kích ứng, cho nên hôm nay mới không ăn thịt bò thôi."
Không chỉ có vậy mà tôi còn gửi hóa đơn mua thịt bò lên nhóm để chứng minh tôi chỉ mua loại thịt bò chất lượng cao thôi.
Nhưng mẹ của Tử Hào vẫn không chịu, chị ta nói hóa đơn chỉ chứng minh tôi có mua thịt bò chứ không thể đảm bảo rằng bọn trẻ ăn đúng loại thịt trên hóa đơn.
Chị ta yêu cầu tôi xin lỗi, hơn nữa còn phải miễn phí tiền ăn cho con trai của chị ta một tháng, chị ta còn đe dọa tôi: "Nếu chị không xin lỗi và bồi thường thì con của tôi sẽ không ăn ở chỗ chị nữa, tôi cũng sẽ nói với tất cả mọi người rằng chị dùng nguyên liệu kém chất lượng, khiến quán cơm của chị không thể tiếp tục kinh doanh được nữa.”
"Chị là một bà mẹ đơn thân nuôi con, đến lúc đó tôi xem thử chị sống thế nào!"
Chị ta không biết rằng quả thật tôi là mẹ đơn thân, nhưng tôi chẳng hề thiếu tiền.
Thế nên tôi quyết định không bán quán cơm đó nữa.
1.
Tôi mở quán cơm nhỏ đối diện trường học của con gái, năm nay là mở cửa được hai năm rồi.
Mỗi bữa gồm bốn món mặn, một món canh, chỉ thu phí mười lăm tệ.
Vì giá cả hợp lý, hơn nữa con gái tôi cũng ăn chung với các bạn, cho nên các phụ huynh đều rất yên tâm.
Quán cơm nhỏ của tôi làm ăn rất phát đạt, nhưng vì sức tôi có hạn nên chỉ nhận bảy học sinh một lần.
Từ trước đến nay tất cả phụ huynh lẫn học sinh đều hết lời khen ngợi tôi.
Hôm nay cũng như mọi ngày, tôi quay video bữa trưa của bọn trẻ và đăng lên nhóm phụ huynh.
"Chào các vị phụ huynh, bữa trưa hôm nay gồm khoai tây hầm thịt bò, đùi gà nướng, súp lơ xào, củ cải trộn và canh mướp hương nấu trứng."
Kèm theo video bọn trẻ ăn uống ngon lành thì tôi xem như đã hoàn thành nhiệm vụ của hôm nay rồi.
Trong nhóm, các phụ huynh vẫn lên tiếng như mọi ngày: "Vất vả cho mẹ của Bảo Nhi rồi!"
"Trong mấy quán cơm nhỏ quanh đây thì chỉ có quán của mẹ Bảo Nhi là sạch sẽ, vệ sinh, giá cả phải chăng nhất, chất lượng lại hơn hẳn những chỗ khác!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/quan-com-drama/chuong-1.html.]
"Đúng vậy! Nếu không phải giới hạn số lượng thì tôi còn muốn giới thiệu con cháu của nhà người thân sang đây ăn nữa!"
Những lời này tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần.
Tôi rất thích nấu ăn, mà ai thích nấu ăn cũng biết chỉ cần nhìn người khác ăn món mình nấu thật ngon miệng thì cảm giác thỏa mãn đó sẽ không có gì sánh bằng.
Nhưng nhà chỉ có hai mẹ con tôi thôi nên tôi có nấu nhiều cũng ăn không hết, lại bị thừa thức ăn.
Sau vài lần con gái dẫn bạn về nhà ăn cơm thì mẹ của bạn nó đã tìm đến tôi, cô ấy ngại ngùng hỏi: "Mẹ Bảo Nhi này, con trai tôi thích ăn đồ ăn chị nấu lắm, nếu chị thấy tiện thì có thể nấu cho nó ăn cùng Bảo Nhi được không? Tôi sẽ trả tiền cơm!"
Dưới sự nài nỉ của cô ấy, sau đó lại cân nhắc đến nhiều yếu tố khác nữa nên tôi mới đồng ý.
Về sau thì người này nói cho người kia nghe, thế là người muốn gửi con đến ăn ngày càng nhiều.
Tôi nghĩ mình vốn là một blogger ẩm thực, nấu ăn cũng là sở thích, vậy thì cứ mở hẳn một quán cơm nhỏ thôi.
Vì sức tôi có hạn nên tôi chỉ nhận bảy học sinh một lần, cộng thêm con gái tôi nữa là tám người.
Trẻ tiểu học ăn không nhiều, tôi nấu ăn cũng không quá tốn sức, chỉ tiện tay làm vài món là xong.
Cho nên tôi không lấy giá cao, vẫn là mười lăm tệ một suất như những quán ăn khác nhưng chất lượng tốt hơn hẳn.
Từ khi tôi mở quán cơm thì các phụ huynh đều rất hài lòng.
Gần đây có một học sinh mới chuyển trường đi, cho nên mẹ của cậu bé mới giới thiệu một học sinh khác đến thay.
Cậu bé đó tên là Lục Tử Hào, sức ăn rất khỏe, còn mẹ của cậu bé thì rất hay bắt bẻ, thường xuyên nói những điều khó nghe trong nhóm chat khiến tôi rất bực bội, tôi đã nghĩ đến việc sau khi kết thúc tháng này thì sẽ tìm lý do từ chối không nhận Tử Hào nữa.
Nhưng không thể vì mẹ mà lại làm khó con, cho nên hôm nay tôi vẫn nấu phần ăn cho Tử Hào nhiều hơn mọi ngày, tôi biết cậu bé thích ăn thịt bò nên tôi còn cố tình gắp thêm vài miếng cho cậu bé.
Tôi đang thầm vui trong lòng vì hôm nay mẹ của Tử Hào không làm khó tôi, ai ngờ chị ta lập tức lên nhóm chất vấn: "Mẹ của Bảo Nhi, tôi thấy trong bát của con gái chị không có miếng thịt bò nào! Có phải chị mua thịt bò bệnh cho bọn trẻ ăn nên không dám để con gái mình ăn không?"
Tôi thở dài, tôi biết mình vui mừng quá sớm rồi.
Ngay sau đó mẹ của Tử Hào còn đăng loạt ảnh cắt từ video bữa ăn trưa lên.
Trong ảnh, trước mặt con gái tôi đúng là không có món khoai tây hầm thịt bò.
Còn trước mặt Tử Hào thì món ăn đó đặc biệt nhiều.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟