Quận Chúa Ngốc Nghếch - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-14 17:26:52
Lượt xem: 88
Công việc của Hoàng Thái tôn điện hạ rất bận rộn, rất ít khi có thể ra ngoài với ta, ta dạo chơi một mình rất buồn chán.
Nhưng đi với Trường Nghiễm vương thì lại khác.
Chàng còn biết nhiều chỗ chơi ở Lạc Dương hơn ta, có điều trong hai ngày này ta còn được nếm thử rượu được bán trong con ngõ sâu nhất.
Trường Nghiễm vương bao một chiếc thuyền nhỏ, ngồi trên thuyền nhỏ trôi theo dòng sông, hai bên bờ đều là cửa tiện và nhà dân ở Lạc Dương.
Chàng không thuê người chèo đò mà tự mình chèo.
Mặt trời ngả về tây, trời cũng chạng vạng tối.
Bên bờ đã có người kể chuyện, mở miệng đã nói A Man quận chúa, ta chỉ biết bọn họ đang nói xấu ta. Cái miệng của bọn họ rất phiền phức, lúc nào cũng lấy ta ra để mở đầu cho những trò cười của hoàng thất Lạc Dương.
Ta căng thẳng mà nhón chân che kín lỗ tai Trường Nghiễm vương.
Ta không muốn để chàng nghe thấy.
Khói chiều lượn lờ nhưng từ tai đến cổ Trường Nghiễm vương lại đỏ như ráng mây phía cuối chân trời.
Chàng quay đầu nhìn ta đầy sững sờ.
Ai ngờ đằng trước có một cái cầu, chàng chưa kịp bẻ lái thuyền thì thuyền nhỏ đã va vào, thân thuyền lung lay, ta không đứng vững, Trường Nghiễm vương kéo ta lại kết quả là chàng bị ngã xuống nước.
Ta vội vàng cúi xuống thì đã thấy một bàn tay bám trên mép thuyền, Trường Nghiễm vương thò đầu lên khỏi mặt nước, nước từ trên đỉnh đầu chảy xuống lông mày rồi chảy xuống mũi.
Chàng oán giận nói: "Nước ở đây cũng khó uống quá đi."
Ta nhìn chàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/quan-chua-ngoc-nghech/chuong-7.html.]
Đột nhiên bật cười.
Chắc chắn chàng không biết, trên đầu chàng đang đội một lá hoa s.ú.n.g xanh.
Thuyền nhỏ lắc lư, không biết đêm nay là đêm nào mà chỉ cảm thấy được sự vui vẻ đã lâu chưa thấy.
Người trên cầu đã yên lặng mà nhìn chăm chú rất lâu, đến giờ mới kêu một tiếng: "A Man."
Ta theo bản năng mà ngẩng đầu lên nhìn.
Hoàng Thái tôn đã mấy ngày không gặp đang đứng ở trên cầu, đoan chính và tróng sáng, dường như còn có chút mệt mỏi vì việc quốc gia.
Hắn giật mình xong lại trầm mặc, rốt cuộc thì đã bao lâu rồi hắn không nhìn thấy A Man cười tươi đến như vậy.
Lập tức có người kéo thuyền nhỏ của ta vào bờ, ta kiêu ngạo mà đi về phía điện hạ.
Hắn vươn tay sờ tay và mặt ta: "Mùa xuân vẫn còn hơi lạnh, tay với mặt đã lạnh rồi này, lại còn không nghe lời mama mặc quần áo cho ấm."
Điện hạ xoay người về phía Trường Nghiễm vương mới từ trong nước đi lên, khắp người đều đang chảy nước.
Hắn nói:
"Đa tạ Trường Nghiễm vương đã bồi A man đi du ngoạn, nhưng váy A man đã bị ướt, thân thể nàng rất yếu dễ bị nhiễm phong hàn, mong rằng sẽ không có lần sau." Hắn cúi đầu rồi nói với ta: "Trời đã tối rồi, nên trở về nhà thôi."
Trước lúc lên xe ngựa, ta lén ngoảnh đầu nhìn Trường nghiễm vương.
Chàng đang vắt khô nước trong tay áo, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía ta nở nụ cười, ta đọc được khẩu hình miệng của chàng.
Là....