Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới! - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-03-13 16:26:41
Lượt xem: 1,355

Cô ta khoanh tay, nhìn tôi từ đầu đến chân với ánh mắt khinh miệt:

“Thì sao? Tao là khách hàng kim cương của ngân hàng này. Còn mày, chắc đến đây vay tiền à?”

Tôi nhíu mày, lười đôi co, chỉ đưa tờ ngân phiếu và thẻ ngân hàng cho nhân viên giao dịch:

“Chào anh, tôi muốn đổi tấm séc này.”

Triệu Tuyết Vãn hừ lạnh một tiếng, cũng đưa thẻ của mình ra—là một tấm thẻ đen.

Nhân viên giao dịch ưu tiên nhận lấy thẻ của cô ta, còn khách sáo xin lỗi tôi:

“Xin lỗi cô, khách hàng thẻ đen được ưu tiên phục vụ trước.”

Nhưng ngay khi câu nói vừa dứt, ánh mắt anh ta bỗng dưng thay đổi hoàn toàn khi nhìn thấy dấu mộc trên tờ séc của tôi!

“Cô Tốngphải không ạ? Mời cô vào phòng chờ VIP, tôi sẽ gọi chuyên viên đến hỗ trợ giao dịch ngay.”

Sau đó, anh ta lập tức báo cho quản lý chăm sóc khách hàng cấp cao.

Người kia nghe xong liền nở nụ cười niềm nở, đích thân ra mời tôi vào phòng chờ.

Triệu Tuyết Vãn thì đứng đó, mặt mày tái mét, tức giận chất vấn:

“Ý mấy người là sao? Tôi là khách hàng kim cương, còn chưa được đối xử tận tình như vậy! Đừng nói với tôi là con nhỏ nghèo kiết xác này còn có địa vị cao hơn tôi nhé?”

Nhân viên ngân hàng hạ giọng, khẽ thì thầm:

“Trên tờ séc của cô Tống có dấu mộc của Cục Quản lý Tối cao quốc gia. Ngay cả giám đốc ngân hàng chúng tôi thấy cũng phải niềm nở tiếp đón.”

Sắc mặt Triệu Tuyết Vãn lập tức đen sì, chẳng buồn rút tiền nữa, hậm hực xách túi bỏ đi, vừa đi vừa lẩm bẩm chửi rủa.

Còn tôi, cầm số tiền vừa rút được, cảm giác lâng lâng như mới đổi đời.

Cuối cùng cũng có tiền rồi!

Bánh kem, gà rán, đồ nướng—tất cả đều trong tầm tay tôi!

Tôi lập tức bắt xe đến siêu thị Sam’s Club trong thành phố.

Mạnh tay chi 260 tệ làm thẻ thành viên.

Sau đó, bắt đầu mua sắm điên cuồng!

Bánh mochi sầu riêng, bánh cuộn Thụy Sĩ, tiramisu, gà nướng, gà rán, cherry, dâu tây…

Nghĩ đến việc tay nghề nấu nướng của mình chỉ đủ làm vài món đơn giản, tôi quyết định mua thêm thật nhiều thực phẩm chế biến sẵn và các loại gia vị đi kèm.

Sau khi chọn dịch vụ giao hàng trong ngày, tôi tranh thủ ghé qua các siêu thị thực phẩm khác để mua thêm thịt, trứng, rau củ, gia vị, v.v.

Nhớ đến bộ bàn ghế trong quán ăn bị mấy người kia làm hỏng, tôi tiện thể đặt đóng mới một loạt bàn ghế, đèn, rèm cửa…

Nhân tiện, tôi cũng sắm thêm vài bộ dụng cụ nấu ăn mới.

Chớp mắt, 20.000 tệ bay sạch.

Nhìn số tiền chi ra, tôi không khỏi xót xa.

Nhưng nghĩ lại lời của nhóm nghiên cứu—chỉ cần tiếp tục cung cấp tinh thể, tôi sẽ còn nhận được nhiều tiền thưởng hơn nữa.

Hơn nữa, năng lượng trong tinh thể có thể được trích xuất để phục vụ khoa học và quân sự, tôi cũng xem như góp phần cống hiến cho đất nước.

Có vẻ như tôi nên mở rộng kinh doanh rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/quan-an-xuyen-den-mat-the-toi-dung-am-thuc-de-cuu-roi-the-gioi/chuong-7.html.]

Nếu cứ chờ mười ngày nửa tháng mới có một khách ghé quán thì chắc tôi cũng chẳng cầm cự được bao lâu.

Sau khi tận dụng xe giao hàng của cửa hàng nội thất để về nhà, tôi nhanh chóng sắp xếp lại đồ đạc.

Khi xong xuôi hết, trời đã gần 7 giờ tối.

Tôi vội hâm nóng hộp cơm mua ở Lawson, còn chưa kịp ăn xong, cảnh vật bên ngoài đột nhiên thay đổi.

“Grào——!”

Tiếng gào rú của đám thây ma vọng lại.

Tôi vẫn bình thản tiếp tục ăn cơm.

Từ sau khi phát hiện ra lũ thây ma này dường như không thể nhìn thấy quán ăn, tôi chẳng còn chút sợ hãi nào nữa.

Thậm chí, tôi còn có tâm trạng ngồi ngắm cảnh.

Dù sao… cũng khá là kích thích đấy chứ.

Cảnh tượng trước mắt chẳng khác gì một bộ phim tận thế 7D sống động.

Vài con thây ma lảng vảng ngoài cửa quán.

Dù biết chúng không thể xông vào, nhưng nhìn cảnh đó cũng đủ khiến tôi mất khẩu vị.

Tôi còn đang suy nghĩ thì—

Chỉ trong chớp mắt, lũ thây ma kia bỗng gào rú, rồi bất ngờ lao nhanh ra đường lớn.

Ngay sau đó, hai luồng lửa mạnh mẽ quét qua, đốt sạch chúng trong nháy mắt!

Tôi tròn mắt kinh ngạc.

Wow… đây chính là dị năng sao?

Thật sự quá hoành tráng!

Giữa ánh lửa rực sáng, mười mấy người bước ra.

Tất cả đều có thân hình cao lớn, mặc đồng phục chống rét gọn gàng.

Ai nấy đều thoải mái cười nói, vừa trò chuyện vừa tiến vào quán.

“Đội trưởng, đây chính là quán ăn tôi từng nhắc đến, không ngờ hôm nay vẫn mở cửa!”

“Chủ quán, buổi tối tốt lành! Còn nhớ bọn tôi không?”

Tôi ngẩng đầu lên, liền thấy A Trung cùng nhóm của anh ta.

Phía sau họ, còn có thêm tám người khác mặc trang phục giống nhau.

Tổng cộng mười ba người—quán ăn lập tức trở nên náo nhiệt hẳn.

Nhiều khách thế này à?

Tôi vui vẻ nở nụ cười:

“Đương nhiên là nhớ rồi, vết thương của anh lành chưa?”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

A Trung gãi đầu, có chút ngại ngùng:

“Tôi bị thây ma cắn, suýt nữa thì không trụ nổi đến khi về căn cứ tiêm kháng sinh. Nhưng may nhờ có bát mì của cô mà tôi có động lực gắng gượng. Sau khi hồi phục, tôi kể với đồng đội về bát mì nước thần thánh này, nhưng bọn họ lại không tin.”

Loading...