Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Quá trình làm phi tần của tôi - 7

Cập nhật lúc: 2024-06-18 23:33:44
Lượt xem: 187

Tất cả đều được thực hiện theo kế hoạch lúc đầu.

Ngày hôm sau, sau khi tôi làm xong túi thơm, liền mang tới đặt đến bàn mà hắn thích ngồi.

Trên đó thêu có một chữ "Kỳ".

Nếu thỉnh thoảng hắn có nhớ tới tôi, hắn có thể nhìn vật nhớ người.

Buổi chiều nội thị trong cung Cần Chính lại mang đồ tới.

Làn này lại là một xấp ngân phiếu.

Hương Lan vừa thu dọn cho tôi vừa lau nước mắt.

Nhưng kỳ thật nàng ta biết ràng sự sủng ái hiện tại của tôi chỉ là giả dối.

Vào ngày thứ ba, trời mưa

Gió bắc đang thổi.

Tiêu Kỳ mặc một thân thường phục màu đen, bên người không dẫn người.

Tôi cự tuyệt đề nghị mang theo Hương Lan đi, cho nên cũng chỉ có một mình.

Trong hành lang dài chỉ có tiếng gió.

Thì ra khi đối phương đã đóng cửa trái tim, thì dù bạn có thuật đọc tâm, cũng không có cách nào khiến cho đối phương may may quan tâm tới mình.

Tiêu Kỳ đưa tôi tới Tây Trực Môn.

Đại khái là hắn sớm an bài tốt, cũng không có thủ vệ.

Bên ngoài đã chuẩn bị xe ngựa, chiếc xe đã vì tôi chuẩn bị thêm rất nhiều nệm mềm mại.

Cuối cùng cũng phải nói lời gì đó chứ.

“Cám ơn chàng, Tiêu Kỳ.”

Điều cuối cùng, tôi gọi “Bệ hạ” không có chút giả dối.

Tôi ngẩng lên khuôn mặt tươi cười nhìn hắn, hắn lại liếc mắt qua.

Tôi ở trong lòng lại nói một câu "Vậy thiếp đi trước đây", xoay người hướng xe ngựa đi lên.

Ngày hôm nay mọi việc xẩy ra quá đột ngột, người đánh ngựa vẫn đang run rẩy vì lạnh.

Cửa sổ xe được mở ra.

Giương đôi mắt nhìn qua.

Tiêu Kỳ vẫn đứng ở trước cửa cung nguy nga, cũng đang nhìn về phía tôi.

Mưa phùn lất phất, mặt mày của hắn vẫn rõ ràng như cũ.

Ngày trước khi nói ra những lời nịnh nọt thật ra tát cả đều là thật.

Bộ dạng của hắn cực kỳ tuấn tú.

Giờ phút này dưới mưa bụi m.ô.n.g lung, càng giống như là người đi ra từ trong tranh.

Đôi mắt đen nhánh của hắn nặng nề nhìn về phía tôi, im lặng một lát, xoay người.

Tôi cũng thu hồi ánh mắt, đóng cửa sổ xe.

Cửa sổ vừa đóng, ánh sáng mờ đi.

Mọi thứ xung quanh trở nêm im lặng.

Tôi căng tai ra cố gắng để nghe được một âm thanh nào đó.

Tôi muốn nghe được tiếng bước chân của hắn.

Khi nghe tin hắn đã rời đi, tôi cũng bỏ đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/qua-trinh-lam-phi-tan-cua-toi/7.html.]

Nhưng chờ hồi lâu tôi vẫn không nghe thấy tiếng bước chân, thay vào đó là một giọng nói trầm lặng vang lên từ sâu trong tâm trí tôi:

"Tô Thanh Thanh, Ta không thể bước đi một mình nữa."

Sau này tôi vẫn sẽ nhớ về ngày hôm nay.

Đây là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.

Tôi đang ngồi một mình trong chiêc xe ngựa tối tăm.

Chăm chú nghe giọng nói của vị hoàng đế đang mở lòng với tôi.

"Trẫm biết rằng nàng đến từ một thế giới xa lạ khác.

Trẫm biết rằng trong lòng nàng mong muốn bên một người đến hết cuộc đời.

Trẫm biết mình chỉ có một mình, là người không coi trọng về tình cảm, trong lòng chỉ có thiên hạ.

Trong hậu cung rộng lớn này hài tử chỉ là công cụ để giữ vững quyền thế và mở rộng quyền thế trong tay.

Nhưng trẫm cũng là con người bằng xương bằng thịt

Sẽ có tình cảm, cũng sẽ có tình yêu"

"Tô Thanh Thanh, Trái tim cô đơn của trẫm thật hạnh phúc khi có nàng."

khi nghe những lời đó Nước mắt của tôi không ngừng rơi xuống.

"Trẫm muốn lập nàng thành hoàng hậu của trẫm, không phải để trưng bày mà là từ tận trái tim của trẫm."

"Tô Thanh Thanh, nàng có thể...ở lại được không?"

Mưa ngoài cửa sổ rơi một lúc một nặng hạt, gõ vào thành xe ngụa như những mũi kim bạc.

"Trẫm tôn trọng quyết định của nàng, yêu nàng, bảo vệ nàng và ủng hộ nàng suốt cuộc đời này."

"Trẫm không hề nói đùa."

Tôi không biết chuyện gì đang diễn ra trong đầu mình.

Có lẽ cũng giống như mắt tôi lúc bấy giờ, trời không ngừng mưa.

”Cô nương, có thể đi chưa?" Lái xe ngựa phía trước cất tiếng  hỏi tôi.

Tôi đẩy cửa sổ xe ra lần nữa.

Tiêu Kỳ vẫn giữ nguyên tư thế như vừa rồi.

Quay lưng về phía tôi, dáng vẻ như muốn cất bước bước đi.

Nhưng kỳ thật không có bất kỳ nhúc nhích nào.

Sống lưng thẳng tắp gần như mờ mịt trong màn mưa âm thanh ngày một lớn hơn.

”Cô nương, mưa càng lúc càng lớn.”

Tôi đóng cửa sổ xe, đẩy cửa ra.

Bước xuống xe.

Gần như ngay lúc tôi chạm chân xuống đất, Tiêu Kỳ xoay người.

Đôi mắt đen nhánh tỏa ra hào quang kỳ dị.

Hắn đi qua màn mưa, sải bước đi tới hướng tôi.

Ôm tôi vào lòng.

Tôi ôm cổ hắn, không phân biệt được trên mặt là nước mưa hay là nước mắt.

Hắn trấn an vuốt tóc tôi, thì thầm bên tai tôi:

“Đừng lo lắng, Tô Thanh Thanh.

Trẫm nguyện vì nàng làm hôn quân một lần.”

Loading...