Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Quá khứ và hiện tại - 1

Cập nhật lúc: 2024-10-04 20:25:32
Lượt xem: 1,188

Từ Nhan, người tôi theo đuổi suốt ba năm, đột nhiên nói muốn tỏ tình với tôi.

 

Tôi đợi trong mưa ba tiếng đồng hồ, đợi được lời tuyên bố tái hợp của hắn và bạn gái cũ.

 

Bạn bè hắn cười nhạo tôi chỉ là kẻ l.i.ế.m chó. Từ Nhan cũng chắc chắn tôi sẽ không rời khỏi hắn.

 

Sau đó, Từ Nhan và bạn gái cãi nhau chia tay, hắn lại cố gắng tới tìm tôi, nhưng chỉ thấy người người bạn cùng phòng của hắn ấn tôi lên tường cuồng nhiệt hôn môi.

 

Từ Nhan phát hiện, người ngày xưa chỉ biết vây quanh hắn, hôm nay lại mềm giọng làm nũng với một người đàn ông khác: “Nói mấy lần rồi, bây giờ em chỉ thích anh thôi...”

 

1

 

Tôi lê thân mình ướt sũng trở về ký túc xá. Các bạn cùng phòng ai nấy đều nhìn tôi như đang xem kịch. Mấy phút trước, Từ Nhan đăng một dòng trạng thái tái hợp giữa hắn và bạn gái cũ: [Quanh đi quẩn lại chỉ có em.]

 

Bên dưới có “99” lời chúc phúc, trong đó một nửa là bạn chung của tôi và Từ Nhan. Để hiểu rõ Từ Nhan hơn, tôi đã kết bạn với bạn bè bên cạnh hắn, thế cho nên bạn của Từ Nhan ai cũng biết tôi.

 

Tất cả mọi người đều cảm thấy Từ Nhan sẽ bị sự cố chấp của tôi làm cho cảm động, cuối cùng sẽ đến với tôi.

 

Tôi nhìn vào tin nhắn hắn gửi cho tôi ba giờ trước.

 

Từ Nhan: [Đến dưới ký túc xá chờ anh.]

 

Từ Nhan: [Có chuyện quan trọng muốn nói với em.]

 

Trong điện thoại Từ Nhan nói, hắn cảm thấy có một số việc không cần phải nói quá rõ ràng. Nước chảy thành sông mới là điều quan trọng nhất.

 

Phía bên phải, Hứa Nam Lỵ đang tô son môi, điện thoại di động vang lên, cô ta cũng không vội, chậm rãi tô xong, mới trả lời tin nhắn, đối lập rõ ràng so với tôi lúc không muốn bỏ qua bất cứ tin tức gì của Từ Nhan.

 

Nhưng mà nhìn thoáng qua, cô ta liền nở nụ cười: “Bạn trai tôi thật sự quan tâm tôi, nói mưa quá lớn, anh ấy sẽ tới dưới lầu ký túc xá đón tôi.”

 

Cô ta lại nhìn bàn tay trống rỗng của tôi: “Thanh Thanh, tôi nhớ trước khi ra cửa không phải cậu đã mang ô sao?” Cô ta che miệng, giả vờ như ngộ ra: “Chẳng lẽ ô của bạn trai tôi là cậu đưa sao?”

 

Đúng là diễu võ dương oai. Nhìn dáng vẻ của Hứa Nam Lỵ lúc này, trong đầu tôi chỉ nhảy ra một từ như vậy.

 

Đây quả thật không phải lần đầu tiên Từ Nhan làm như vậy. Gọi một cú điện thoại bảo tôi qua đưa ô cho hắn, kết quả khi tôi đến nơi, hắn nói còn có bạn hắn nữa, bạn bè không thể không giúp nhau. Hắn lại lấy ô của tôi, để mặc tôi dầm mưa trở về.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

“Tôi đưa ô cho con ch.ó ven đường rồi.” Tôi nói: “Cũng không thể để cho con ch.ó cũng đáng thương như tôi.”

 

Hứa Nam Lỵ cười nhạo, cho rằng tôi ghen tị nên nói ra những lời tức giận.

 

Cô ta mặc váy liền thân và cố tình tạo ra một giọng nói quyến rũ trước mặt tôi: “Anh yêu, đợi em một chút nhé.”

 

Đứng ở ban công, nhìn Từ Nhan đứng trong màn mưa che chiếc ô tôi đưa cho hắn, chủ động đón và che ô cho Hứa Nam Lỵ, còn đặc biệt ga lăng nghiêng một phần ba mặt ô về phía cô ta. Lúc này càng chứng minh thân mình ướt sũng của tôi là một câu chuyện cười.

 

Có một người bạn cùng phòng không nhịn được, nói với tôi: “Rõ ràng là Hứa Nam Lỵ cố ý, bọn họ đã chia tay một năm rồi, chuyện tái hợp, cô ta sớm không nhắc tới muộn không nhắc tới lại cố tình chọn hôm nay vì biết Từ Nhan muốn tỏ tình với cậu. Từ Nhan cũng vậy, cậu và hắn đã mập mờ lâu như vậy, nếu thật sự muốn chọc thủng, đã sớm chọc thủng rồi. Từ Nhan kia vẫn xem cậu là lốp dự phòng đấy. Cậu xem, bạn gái cũ chỉ nói một câu tái hợp, hắn lập tức quay lại.”

 

Tôi nhận lấy khăn tắm cô ấy đưa cho tôi, lau sạch mái tóc rối bời.

 

Điện thoại di động ở lòng bàn tay rung rung, là Từ Nhan đang đáp trả lời chúc phúc của bạn bè. Cùng với... lời trêu chọc của mấy người bạn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/qua-khu-va-hien-tai/1.html.]

Phong Húc: [Cậu định giải thích với cô ấy thế nào?]

 

Lý Tử Văn: [Liếm chó, cuối cùng vẫn chỉ là hai bàn tay trắng, chặn đi, xóa bỏ một chiếc thuyền.]

 

Lý Tử Văn: [Từ Nhan, cậu đã chặn cô nàng l.i.ế.m chó kia chưa?]

 

Từ Nhan trả lời Lý Tử Văn.

 

Từ Nhan: [Không sao cả.]

 

Từ Nhan: [Dù sao thì cô ấy là người luôn ủng hộ tôi.]

 

Từ Nhan: [Tôi đây vi thể diện của cô ấy nên mới trả lời thôi.]

 

Refresh và nhóm bạn bè này đã biến mất. Từ Nhan đã chặn tôi.

 

Tôi tắt điện thoại. Đột nhiên cảm thấy thật không có ý nghĩa.

 

2

 

Từ Nhan là bạn học cấp ba của tôi.

 

Tôi vốn là sinh viên chuyển trường, thính lực tai phải không tốt, khiếm thính nhẹ, thành tích cũng bình thường, trở thành đối tượng mọi người chán ghét. Không ai muốn ngồi cùng bàn với tôi. Hắn là người duy nhất giơ tay lên.

 

Người khác hỏi hắn: “Cần gì chứ, ngồi cùng bàn với người điếc thật không có ý nghĩa.”

 

Tôi chỉ nhớ rõ ngày đó ánh mặt trời rất sáng, chiếu vào lông mi hắn vừa dài vừa dày, cả người đều đang phát sáng. Hắn lười biếng dùng bút nước gõ gõ đầu tôi: “Thành tích của tôi tốt, ngồi cùng bàn với ai cũng như nhau cả. Cô bạn điếc này, vì thể diện đứng đầu của tôi, cậu nên tranh giành một chút.”

 

Chỉ một câu nói như vậy, khiến cho cuộc sống nhàm chán của tôi một lần nữa có mục tiêu. Trong quá trình cố gắng, tôi cũng thích chàng trai có bề ngoài phóng đãng ngang ngạnh này.

 

Từ đó về sau, Từ Nhan bảo tôi làm gì, tôi liền làm cái đó. Tôi coi hắn như đèn đường của mình, cũng vì vậy mà tôi có được danh hiệu “Người hầu của Từ Nhan”.

 

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, người hầu dần dần biến thành l.i.ế.m chó trong miệng mọi người.

 

Để học cùng trường đại học với Từ Nhan, mỗi ngày tôi đều học đến rạng sáng, là người cuối cùng rời đi vào những buổi tự học buổi tối.

 

Hắn cười tôi: “Người ngốc, không phải cứ cố gắng là được.”

 

Lại không ngờ, tôi thật sự dựa vào sự cố gắng không ngừng mà leo lên được một sợi dây.

 

Sau khi tốt nghiệp, các bạn học tổ chức một bữa tiệc. Không ai mời tôi cả. Tôi biết được chuyện này từ cuộc điện thoại của Từ Nhan. Mà mục đích hắn gọi điện thoại cho tôi, là bởi vì hắn uống rượu, cần người lái xe.

 

Khi tôi vội vàng chạy tới, hiện trường chỉ còn lại lác đác vài người. Họ nhìn thấy mái tóc tôi vẫn đang nhỏ nước.

 

“Thư Thanh, cậu l.i.ế.m chó thật chuyên nghiệp. Đáng tiếc, Từ Nhan rời đi cùng Lỵ Lỵ rồi. Cậu ta gọi điện thoại cho cậu, chỉ là bởi vì chúng tôi muốn xem cậu có thật sự l.i.ế.m chó của cậu ta hay không, không ngờ cậu đúng là tới thật.”

 

Các bạn học mỗi người một câu cười nhạo tôi. Tôi trầm mặc không nói gì xoay người rời đi.

 

Lúc trở lại ký túc xá, phát hiện đã qua thời gian cấm cửa. Để không bị trừ điểm. Tôi nằm trên ghế ngoài cửa ký túc xá cho muỗi ăn cả đêm.

 

Loading...