PI XÀ ĂN BÁM - 20 - hết

Cập nhật lúc: 2025-03-03 14:19:59
Lượt xem: 54

Thi thoảng hắn phải theo phụ thân ra chiến trường thì sẽ để Tiêu Dật Trần ở lại phủ Tướng quân. Những lúc ấy hắn luôn lo lắng có khi nào Tiêu Dật Trần sẽ c.h.ế.t ở Lương đô không.

 

Sau này, lần đầu tiên Tiêu Dật Trần theo hắn ra chiến trường trở về, vì Tạ Thù Kỳ dám nói lời ngông cuồng nên khi đi ngang qua Tạ gia, Tiêu Dật Trần còn đánh Tạ Thù Kỳ một trận.

 

Thật ra, bản thân Lâm Thủy Hàn cũng không quá để ý mấy lời ngông cuồng của Tạ Thù Kỳ, bao năm nay, có lời khoác lác, thâm độc, hung hiểm nào mà hắn chưa từng nghe qua đâu?

 

Nhưng khi Lâm Thủy Hàn biết được lý do Tiêu Dật Trần đánh Tạ Thù Kỳ, hắn chợt bật cười.

 

Lý do của Tiêu Dật Trần: Đời này cô chỉ làm Phó tướng của nhị ca, một thằng nhóc ranh mà cũng dám ngấp nghé mỹ mạo xuất sắc của cô!

 

Lâm Thủy Hàn trêu y: “Điện hạ đi so đo với cả một đứa nhóc, thật đúng là có tiền đồ.”

 

Y còn kiêu ngạo gật đầu: “Chứ sao nữa, ta tiến bộ như thế đấy.”

 

Dứt lời, y nghiêng đầu nhìn Lâm Thủy Hàn.

 

Rõ ràng vẻ mặt của y cũng giống như lúc y kiêu ngạo khoe khoang với những đứa nhóc đồng trang lứa rằng y được Lâm Thủy Hàn dẫn tới quân doanh chơi nhưng Lâm Thủy Hàn lại cảm thấy có gì đó khang khác.

 

Mãi tới khi tầm mắt Lâm Thủy Hàn rơi vào đôi mắt y, bắt gặp ánh sáng nóng rực trong đôi mắt ấy.

 

Lâm Thủy Hàn hiểu ra.

 

Thằng nhóc này trưởng thành rồi, lăng kính dành cho hắn lại càng dày thêm, càng thêm sùng bái hơn!

 

Ban đầu Lâm Thủy Hàn cũng không để trong lòng.

 

Không phải hắn tự luyến nhưng con em thế gia ở Lương đô, có ai là không nhìn hắn với ánh mắt lấp lánh? Bỗng nhiên hắn có chút hoài nghi, có khi đám lắt nhắt trong Lương đô nhìn hắn như nhìn một vị thần không.

 

Nếu không vì sao chỉ cần hắn có mặt ở Lương đô là đám con em thế gia đều chắp tay thi lễ, chạy tới chỗ hắn điểm danh như thể hắn thực hiện được nguyện vọng của chúng nó vậy.

 

Thế là hắn đành phải thả Tiêu Dật Trần ra để đối phó với đám này.

 

Lâm Thủy Hàn luôn cảm thấy có lẽ Tiêu Dật Trần không chỉ đơn thuần là sùng bái hắn?

 

Lại hai năm nữa trôi qua, khi Tiêu Dật Trần bị bệ hạ giục cưới.

 

Cũng không phải hắn cảm cảm nhận được, mà là do Tiêu Dật Trần đứng trước mắt hắn, nói với hắn.

 

Thời gian ấy có lẽ Tiêu Dật Trần bị bệ hạ giục cưới tới phát điên rồi.

 

Nghe bệ hạ kể lại Lâm Thủy Hàn cũng có thể nghĩ ra được chắc vẫn là mấy câu: “Con à, mười tám rồi, thành thân được rồi, ở tuổi con ta đã lấy Mẫu hậu con rồi đấy.”

 

Tiêu Dật Trần không muốn nghe bèn chạy thẳng tới phủ Tướng quân tìm hắn uống rượu.

 

Kết quả, tửu lượng của Tiêu Dật Trần nát bét, ba chén đã ngất ngây.

 

Y còn kéo tay hắn, hô lên: “Nhị ca, ta muốn cưới huynh.”

 

Lâm Thủy Hàn: “... Điện hạ, đừng quá hoang đường.”

 

Nhưng Tiêu Dật Trần thật sự hoang đường như vậy đấy, y lảo đảo đứng dậy, đột ngột ôm lấy mặt Lâm Thủy Hàn, tiếp tục hô lên: “Nhị ca, ta nói thật đó.”

 

Khi ấy, Tiêu Dật Trần đã cao hơn hắn nửa cái đầu, hắn còn đang ngồi nên Tiêu Dật Trân trông lại càng cao hơn.

 

Hắn nhìn qua gương mặt tuấn tú của Tiêu Dật Trần, bỗng thấy có chút áp bách.

 

Ngay khi hắn chuẩn bị đẩy Tiêu Dật Trần ra thì Tiêu Dật Trần đã ngấm rượu, ngã nhào lên vai hắn ngủ thiếp đi.

Tui là Tree, chúc mọi người đọc truyện vô tri, hí hí~

 

Hơi thở ấm áp rơi bên tai hắn, thiêu đốt thính giác của hắn, trong một thoáng chớp mắt nào đó, dường như hắn nghe thấy tiếng hoa nở bên tai.

 

Thế là, hắn ôm Tiêu Dật Trần đờ ra trong sân rất lâu.

 

Mãi tới khi người hầu nhìn thấy rồi dìu Tiêu Dật Trần về phòng ngủ.

 

Hôm sau, Tiêu Dật Trần tỉnh dậy, quên sạch sành sanh những lời mình đã nói khi say.

 

Lâm Thủy Hàn trộm thở phào nhẹ nhõm nhưng chẳng hiểu sao lại có chút mất mát.

 

Năm Tuyên Hòa thứ ba, hắn chắc chắn mình có tâm tư khác với Tiêu Dật Trần.

 

Tiêu Dật Trần theo hắn tiến về phía Bắc đánh Ngôn Hầu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/pi-xa-an-bam/20-het.html.]

Tiêu Dật Trần vì muốn tự tay c.h.é.m ch.ết Ngôn Hầu nên bị thương rất nặng. Nhưng ngay cả trong thời khắc sinh tử ấy, cái chày gỗ Tiêu Dật Trần này vẫn còn hài hước an ủi hắn rằng: “Quả nhiên thiên tài thường mệnh bạc, nhị ca, nhớ khắc cho ra chữ “Trời ghen đấng anh tài” lên bia mộ đấy.”

 

Lâm Thủy Hàn nhìn gương mặt tái nhợt, vết thương đầm đìa m.á.u của y mà trong lòng chợt hiện lên một suy nghĩ chớp nhoáng… ghen đấng anh tài cái quỷ ấy, là ông trời ghét hắn có một người yêu tuấn tú như vậy thì có.

 

Nhưng rồi, cảm giác ngạt thở ập vào mặt.

 

Lâm Thủy Hàn đã chinh chiến nhiều năm, đã từng đối diện với cái chết, đã trải qua sinh ly tử biệt, trong tay cũng nhuốm m.á.u vô số mạng người.

 

Nhưng cho tới tận bây giờ vẫn chưa có ai giống Tiêu Dật Trần. Chỉ cần nghĩ tới sau này, y không còn theo sau hắn, gọi hắn một tiếng “nhị ca”, hắn đã cảm thấy ngạt thở.

 

Khi Tiêu Dật Trần đã rơi vào hôn mê, hắn mới nói: “Chỉ cần đệ tỉnh lại, đệ muốn gì ta cũng đồng ý.”

 

Nhưng sao Tiêu Dật Trần nghe thấy được, chờ tới khi Tiêu Dật Trần tỉnh lại, Lâm Thủy Hàn lại sợ, không dám nhận.

 

Nhưng hắn lại chấp nhận đủ thứ hành vi khác người của Tiêu Dật Trần với hắn, ngay cả ngọc bội uyên ương Tiêu Dật Trần tặng hắn cũng nhận, có điều lại chưa bao giờ nói với Tiêu Dật Trần một câu mình thích y.

 

Lại thêm nhiều năm nữa trôi qua, Tiêu Dật Trần nhân lúc hắn chuếnh choáng say, tỏ tỉnh với hắn thành công, hỏi hắn rằng: “Nhị ca, rõ ràng huynh cũng thích ta, vì sao khi xưa không đáp lại ta?”

 

Lâm Thủy Hàn lườm y một cái, đẩy hết trách nhiệm về cho Tiêu Dật Trần: “Tự đệ không tinh ý, sao lại đổ lên đầu ta?”

 

Tiêu Dật Trần: “... Nhị ca nói phải.”

 

Có một điều Lâm Thủy Hàn không nói ra, rằng Tiêu Dật Trần là Thái tử, rằng tương lai y chắc chắn sẽ trở thành Đế vương, rằng cuộc đời y đã định chẳng thể chỉ vì một người là hắn mà không cưới vợ, không lập Hậu.  

 

Hắn sợ khi hắn thật sự đáp lại Tiêu Dật trần, tương lai ngày sau hắn và Tiêu Dật Trần không thể quay lại như lúc ban đầu được nữa.

 

Huynh đệ không ra huynh đệ, quân thần không ra quân thần, chẳng thà đừng nên bắt đầu.

 

Kết quả, Tiêu Dật Trần dù không nhận được lấy nửa lời hồi đáp của hắn, nhưng vẫn vì hắn mà gánh chịu tất cả áp lực.

 

Ngay cả sau này khi y đã kế vị, chuyện lập Hậu cũng là do hắn uy h.i.ế.p mà thành.

 

Hắn nói, nếu Tiêu Dật Trần không lập Tạ Thư Âm làm Hậu, hắn không yên lòng lên đường chinh phạt, nhỡ đâu Tạ gia cản trở hắn, khả năng hắn sẽ c.h.ế.t trên đường xuống phía nam mất.

 

Lúc ấy Tiêu Dật Trần mới chịu lập Tạ Thư Âm làm Hậu.

 

Đêm hai người họ thành thân, nửa đêm Tiêu Dật Trần xuất cung tìm Lâm Thủy Hàn, phẫn uất nói: “Nhị ca, Tạ Thư Âm dám gán ghép ta với huynh trưởng của nàng ta, buồn nôn c.h.ế.t mất, mau ôm ta một cái cho xuôi nào.”

 

Lâm Thủy Hàn: “...”

 

Rõ ràng chính Lâm Thủy Hàn là người cân nhắc tới tình hình chung, ép y tạm thời lập Hậu, kết quả, chính hắn lại không đủ rộng lượng đến như vậy.

 

Hắn đẩy Tiêu Dật Trần ra: “Giường của đệ có người khác ngồi rồi, không đổi giường đừng hòng ôm ta!”

 

Tiêu Dật Trần: “...”

 

Tiêu Dật Trần bày tỏ mình rất tủi thân, chắc chắn sẽ thay giường khác, còn tự mình làm một cái long sàng khác!

 

Lát sau…

 

Hồi cuối

 

Lâm Thủy Hàn nghe Tả tướng nói ổng định về quê làm ruộng, nôn nóng tới độ xông vào phủ Thừa tướng, thao túng Tả tướng tiếp tục về triều bán mạng cho Tiêu Dật Trần.

 

Còn cái thằng Tiêu Dật Trần này, từ ngày lên làm Hoàng Đế, trình độ khua môi múa mép càng lúc càng mượt, y nắm lấy tay Tả tướng, nói: “Thầy à, nghe lời học trò đi, trông chờ vào con cháu chẳng thà tự mình phấn đấu cho rồi. Nhân lúc còn sống cày cuốc cho đủ đầy để con cháu nửa đời sau đỡ phải tới tìm, chứ sau này ngỏm củ tỏi rồi ngày ngày vẫn bị con cháu dâng hương, cậy nhờ thầy phù hộ. Thầy nói xem, thế có phiền không?”

 

Tả tướng: “...”

 

Tả tướng cả giận nhìn Lâm Thủy Hàn: “Nó không biết kính trên như này, ngươi có quản không hả?”

 

Lâm Thủy Hàn: “...”

 

Quản.

 

Lâm Thủy Hàn nhe răng trắng cười với Tiêu Dật Trần: “Bệ hạ, nhắc mới nhớ, giường của đôi ta chừng nào đệ cho Tả tướng xem được?”

 

Tả tướng: “?”

 

Hình như vừa có một cái chủ đề gì đấy không thể nào ngửi nổi lọt vào tai ổng?

 

Tả tướng: “... Hai đứa bây cùng cút ngay!”

 

Cả hai: “...”

Loading...