Phượng Triều Dương - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-10-13 22:31:37
Lượt xem: 168
Mọi người cười ồ lên trước cảnh tượng đó.
Triều Dương không chịu nổi sự nhục nhã này, trở tay tát vào mặt tên nam nhân kia.
Ngay sau đó, nàng ta bị đánh ngã xuống đất.
Nam nhân kia không phải ai khác chính là Hô Diên Hùng, tướng quân vừa mới đánh thắng trận, nổi tiếng tàn bạo háo sắc.
Bị hạ nhục trước mặt mọi người, Hô Diên Hùng thẹn quá thành giận, rút từ bên hông ra một cây roi, hung hăng quất vào người Triều Dương, trong miệng mắng: “Con tiện nhân này! Ngươi nghĩ mình vẫn là công chúa sao? Ở đây, ngươi chỉ là một nô tỳ hạ đẳng! Ngoài việc giữ lại mạng sống của ngươi, ta muốn làm gì thì làm!"
Sau khi quất xong một roi, Hô Diên Hùng lại muốn xé quần áo của Triều Dương.
Oanh Thời ở bên cạnh nhìn thấy vậy, vội vàng nhào tới, bảo vệ Triều Dương, trong miệng cầu xin: “Cầu xin tướng quân buông tha cho điện hạ của ta.”
Triều Dương sắc mặt lạnh như băng: “Đừng cầu xin hắn! Nếu hắn muốn g.i.ế.c ta thì cứ việc làm đi.”
Hô Diên Hùng thấy vậy, tròng mắt chuyển động, giống như nghĩ ra một chủ ý quái gở.
Hắn giơ tay sai người áp giải Oanh Thời đến trước chảo sắt đang sôi sùng sục, hơi nước bốc lên phun vào mặt nàng.
“Trung Nguyên có dê hai chân, đặc biệt lấy nữ tử trẻ tuổi tươi ngon nhất, hôm nay các vị đang ngồi ở đây đều có lộc ăn.”
“Công chúa Đại Lương tạm thời không thể chết, nhưng mà thị nữ nhỏ bé này có c.h.ế.t cũng chẳng sao, Đại Lương cũng không dám hỏi nhiều.”
Nghe được lời này của Hô Diên Hùng, sắc mặt vốn lạnh nhạt của Triều Dương lập tức có chút luống cuống: “Ngươi buông nàng ra!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phuong-trieu-duong/chuong-10.html.]
Hô Diên Hùng thèm nhỏ dãi nhìn nàng ta, trên mặt lộ rõ vẻ dữ tợn: “Nếu muốn nàng ta sống, cũng không phải không được, phải xem công chúa ngươi có nguyện ý hay không.”
Hắn ya đưa ra điều kiện là Triều Dương phải tự mình cởi quần áo, chủ động lấy lòng hắn ta trước mặt mọi người.
Oanh Thời nghe Hô Diên Hùng nói như vậy, lập tức muốn nhảy vào nồi.
Nhưng lại bị các thị vệ Hồ Yết giữ chặt, không thể động đậy.
Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết, không dám hy vọng xa vời rằng Triều Dương sẽ hạ mình vì nàng.
Triều Dương chỉ trầm mặc trong chốc lát.
Sau đó, nàng từ từ cởi bỏ xiêm y mỏng manh của mình, tiến về phía Hô Diên Hùng: “Ngươi tốt nhất nói được làm được.”
Oanh Thời nghe vậy, không thể tin nổi mà nhìn về hướng Triều Dương, chỉ có thể thấy dáng người mảnh mai của nàng ta.
“Điện hạ, không được!”
Oanh Thời phát ra tiếng kêu thê lương tuyệt vọng.
Nhưng không ai để ý đến nàng ta.
Mọi người đều hào hứng nhìn cảnh tượng trước mắt, công chúa Đại Lương từng cao quý bị người ta đè trên bàn tiệc tùy ý hành hạ, lăng nhục.
Hình ảnh khêu gợi này càng thêm kích thích bản năng thú tính của đám nam nhân ở đây, bọn họ sôi nổi kéo những nữ tử bên cạnh cùng nhau giao hoan, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào thân hình trắng nõn trần trụi của Triều Dương.