PHƯỢNG TIỂU QUỲ - 5
Cập nhật lúc: 2025-02-06 07:58:08
Lượt xem: 65
Vân Chiếu do dự nhận lấy thư, mắt lướt qua từng dòng rồi ngẩng đầu lên nhìn ta, lúc này vẻ mặt đã mềm mại hơn đôi chút. Không biết trong thư của Ung Thất Lang viết gì, rõ ràng là Vân Chiếu đã tin.
Mùi hoành thánh thơm ngào ngạt xông thẳng vào mũi, bụng ta không chịu nổi kêu lên một tiếng. Hình như Vân Chiếu nghe thấy, hắn cười khẽ, quay đầu ra lệnh cho tiệm làm thêm một bát nữa.
Vỏ hoành thánh mỏng bên trong lại đầy nhân, ăn xong một bát, thân thể như được lửa đốt lửa phừng phừng. Dù gì ăn xong hoành thánh của người ta rồi, ta không thể giữ vẻ lạnh lùng thêm nữa, liền hỏi về chuyện thất bại hôm đó trong trận luận võ.
Nói đến vô cùng hứng thú, ta kéo hắn cùng đi tham gia luyện võ. Vân Chiếu võ công rất giỏi, lâu lắm ta mới gặp được đối thủ đáng gờm như vậy, đánh đến vô cùng thỏa mãn.
Hắn nhìn ta, có vẻ như lại nhớ ra điều gì nên có chút phân tâm, để ta nắm được sơ hở, suýt chút nữa đã bị ta đánh bại.
Ta vô cùng đắc ý, hếch cằm nhìn hắn. Hắn không để ý, chỉ cười nhẹ:
“Mới vừa rồi lại nghĩ đến cố nhân, tiểu cô nương thật sự giống nàng ấy quá.”
Ta nghĩ, người có thể khiến hắn nhớ nhung như vậy chắc chắn là một tiểu cô nương tốt.
Khi trở về, ta cũng không quên mang thêm một phần hoành thánh cho Ung Thất Lang, sau đó kể cho hắn nghe chuyện luyện võ với Vân Chiếu ngày hôm nay.
Ung Thất Lang ăn một hồi, không hiểu sao bỗng nhiên lại nổi giận:
“Ngươi khi nào lại thân thiết với hắn như vậy?”
Ta đang định giải thích thì thấy hắn giận dữ ném muỗng canh, lê cái chân bị thương đi tới bên cửa sổ, bóng lưng có vẻ u ám.
Ngoài cửa sổ trời tối đen như mực, đến cả ánh trăng khuyết cũng đều không có, hắn cúi đầu không biết đang nhìn cái gì.
Ta không chiều theo hắn, cho chim sẻ ăn xong liền ăn nốt phần hoành thánh còn lại. Ung Thất Lang rất kiêu căng, chê đồ ăn trong quán thô tục, ngày nào cũng đòi nhà bếp làm riêng món ăn cho hắn, số tiền lương ta ứng trước đã sớm tiêu hết rồi.
Hắn còn dám nổi giận.
Ta mang cuốn sổ ghi chép chi tiêu ra, chỉ từng mục cho hắn xem:
“Ngươi nhìn xem, hiện giờ số tiền ngươi nợ ta đã lên tới một trăm hai mươi ba lượng bạc rồi.”
Ung Thất Lang nhìn đi nhìn lại, khóe miệng co rúm:
“Cả một Ung phủ lớn như vậy cũng không chạy thoát, nếu không được, còn có các tỷ tỷ cùng tỷ phu của ta, chắc chắn không thiếu tiền của ngươi.”
Ta thu lại cuốn sổ, nghiêm túc nói:
“Như thế này là tốt nhất, đỡ phải sau này ta phải đến Ung phủ đòi tiền, mất mặt lắm.”
Ung Thất Lang cười lạnh một tiếng, đột nhiên tháo chiếc nhẫn ngọc trên tay, nhét vào trong tay ta:
“Chiếc nhẫn này giá trị mấy chục lượng, ngươi cầm trước đi. Nếu ta không trả tiền, ngươi có thể mang đến tiệm cầm cố.”
Ta nhìn chiếc nhẫn ngọc trong tay, không hiểu sao trong lòng lại chẳng vui nổi.
09.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phuong-tieu-quy/5.html.]
Ban đêm ta ngủ mê man, nghe thấy Ung Thất Lang gọi ta. Mí mắt nặng trĩu như có ngàn cân đè nặng, dù cố gắng thế nào cũng không thể mở mắt ra nổi.
Trước khi ý thức tan biến, hình như có người khẽ chạm vào trán ta, sau đó cho ta uống một ngụm nước.
Không biết trôi qua bao lâu, lúc ta tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm ở trên giường. Ánh nến lay động, Ung Thất Lang cúi đầu đang khâu một chiếc áo, ánh sáng ấm áp chiếu lên nửa khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Là chiếc áo của ta!
Ta dụi mắt thật mạnh, nghi ngờ bản thân nhìn nhầm.
Nghe thấy tiếng động, Ung Thất Lang ngẩng đầu trông lên, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt hắn, ánh sáng càng lúc càng lung linh mờ ảo.
Hắn khẽ cười: “Bị sốt đến mức lú lẫn rồi à?”
Thì ra mấy ngày nay ta bị sốt. Trên giường toàn là hương thơm từ y phục của hắn, tươi mát dễ chịu, không hiểu sao lại khiến ta mặt mày nóng bừng.
Ung Thất Lang cắt đứt sợi chỉ, cất kim chỉ đi rồi khoác áo lên người cho ta.
Ta sờ tay lên những từng đường kim mũi chỉ được khâu tỉ mỉ, ngẩn người nhìn mãi không thôi. Trong lúc ta ngây người, Ung Thất Lang đã cởi áo ngoài, cũng nằm xuống ngay bên cạnh.
Bỗng chốc nhớ đến chính mình đang ở trên giường, ta mở mắt thật to, định ngồi dậy thì hắn đã giữ ta lại:
“Ngươi ốm rồi, không thể để ngươi nằm dưới đất.”
Ta không hiểu: “Nhưng chẳng phải ngươi luôn nói không được thân cận như vậy sao…”
Ung Thất Lang không nói gì, chỉ để lại một bóng lưng kiên quyết.
Ta cũng không biết nói gì thêm, đành im lặng di chuyển vào trong góc giường, muốn để hắn có thêm không gian.
Ung Thất Lang lại nổi giận.
Mỗi lần ta di chuyển, hắn liền theo sát, cuối cùng ta bị hắn chặn ở góc giường. Hắn nhìn ta, ngay cả khi nhíu mày cũng thật đẹp:
“Phượng Tiểu Quỳ, ngươi trốn cái gì?!”
Ánh nến bập bùng phản chiếu trong đôi mắt trong trẻo của hắn. Và có cả bóng dáng của ta nữa.
Ta ngẩn người nhìn hắn, trái tim đập nhanh đến cuồng loạn. Chúng ta ở rất gần nhau, gần đến mức hơi thở hoà lẫn vào nhau. Có lẽ thật sự là bị sốt đến mức mơ màng, thế mà ta lại nhìn thấy trong đôi mắt giận dữ của hắn vương một chút ý cười.
Hắn nhìn ta rất lâu, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng chạm vào mũi ta, bảo ta nhanh chóng ngủ đi. Ta nuốt nước bọt, nhắm mắt lại chỉ cảm thấy người bên cạnh càng lúc càng nóng.
Ta không nhịn được mà mở mắt, đẩy nhẹ Ung Thất Lang: “Không lẽ ngươi cũng bị sốt rồi sao?”
Ung Thất Lang không trả lời nhưng lại hỏi ta một câu lạ lùng chẳng hề liên quan.
“Không thân không thích, vì sao ngươi lại giúp vị công tử Thanh Liên đó?”
Ta suy nghĩ một lát rồi thở dài:
“Hắn làm ta nhớ đến những người dân ở quê của ta.”