PHƯỢNG TIỂU QUỲ - 2

Cập nhật lúc: 2025-02-06 07:56:20
Lượt xem: 82

“Phượng tiểu nương tử, hay là ngươi tìm cho ta một căn nhà khác đi?”

Ta tò mò nhìn hắn: “Trên người ngươi có ngân lượng sao?”

Ung Thất lang ngớ người, lắc đầu. Ta giơ hai tay ra, ngượng ngùng nói:

“Ta cũng không có.”

Trời đang rét mướt, gió tuyết mỗi lúc một lớn, đứng lâu một chút cả người như sắp đông cứng lại, vậy mà hắn vẫn ngoan cố không chịu vào.

“Phượng tiểu nương tử, ngươi vừa đến Yến Kinh, nhất định bị kẻ gian lừa rồi, nơi này sao có thể là chỗ ở của con người…”

Ta chẳng buồn để ý đến hắn, xoay người bước đi. Ung Thất lang túm lấy tay áo ta, mặt mày như muốn khóc mà khóc không ra nước mắt:

“Khoan đã! Ta ở là được.”

Nói xong, hắn ngửa mặt lên trời than thở rồi thấp giọng lẩm bẩm:

“Có cô nương nhà ai sống ở Nam Phong Quán đâu chứ!”

3.

Ngày ấy vừa mới đến Yến Kinh, ta tình cờ ngang qua Tiêu Tương Quán, cứu được một tiểu quan bị khách làm khó dễ. Hắn giới thiệu cho ta một công việc làm hộ viện trong quán. Không chỉ bao ăn ở mà mỗi tháng còn nhận được ba lượng bạc.

Căn phòng nhỏ phân cho ta tuy đơn sơ nhưng có giường, có bàn, có ghế, tốt hơn chuồng ngựa nhiều rồi.

Ung Thất lang đã quen ăn sung mặc sướng, cái này không vừa ý, cái kia cũng chê bai. Lúc thì bảo trong phòng không có than sưởi quá lạnh, lúc lại chê đồ ăn mang đến không hợp khẩu vị, nói chung chẳng có chỗ nào làm hắn hài lòng.

Ta nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa:

“Hay là công tử tìm chỗ khác đi, miếu nhỏ này không thờ nổi tượng Phật lớn như ngài.”

Ung Thất lang bị ta nói đến đỏ cả mặt, cuối cùng cũng chịu nằm xuống nghỉ ngơi. Chưa được bao lâu, hắn lại nhăn nhó ngồi dậy, mặt giăng trận mây hồng.

“Ta muốn đi giải quyết.”

Ta đứng lên, định đỡ hắn ra nhà xí. Ung Thất lang trợn tròn mắt, liên tục xua tay:

“Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi gọi một nam nhân giúp ta đi.”

Nghe cũng có lý, ta lập tức đến tiền viện gọi tiểu quan mà ta từng cứu lần trước. Tiểu quan vừa thấy Ung Thất lang, đôi mắt sáng như sói đói tìm được con mồi trong đêm. Hắn xắn tay áo, háo hức lao về phía Ung Thất lang, mềm mại tựa không xương mà cọ cọ vào người hắn.

Ung Thất lang run rẩy cả người, bịt miệng không ngừng lắc đầu:

“Vẫn là để Phượng tiểu nương tử tới giúp ta đi.”

Người này thật lạ, rõ ràng muốn tìm nam nhân giúp, sao lúc này lại đổi ý?

Ta đứng yên không nhúc nhích. Cha ta chỉ nói là báo ơn, đâu có bảo ta phải hầu hạ hắn.

Ánh mắt giao nhau, cuối cùng Ung Thất lang là người chịu thua trước. Hắn nói nếu ta giúp hắn, hắn có thể tặng ta một ít tiền bạc để cảm tạ.

“Bao nhiêu?” Ta trừng mắt hỏi.

Hắn giơ hai ngón tay lên, ung dung đáp:

“Hai trăm văn.”

 

4

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phuong-tieu-quy/2.html.]

“Giúp ta rửa mặt, hai trăm văn; giúp ta thay y phục, ba trăm văn; giúp ta thay thuốc, năm trăm văn.”

Ung Thất lang vừa nói vừa cẩn thận tính toán từng khoản. Ta cũng lẩm nhẩm tính toán từng đồng trong đầu. Tính tới tính lui, đầu óc ta quay mòng mòng, chỉ biết tổng lại hẳn là một con số lớn.

Phải biết rằng, cha ta mổ một con lợn cũng chỉ kiếm được ba trăm văn. Thế này mà tổng cộng lại thì phải mổ bao nhiêu con lợn đây?

Cha ta nói phải báo ơn, nhưng đâu có nói là không được nhận tiền!

Ta vui mừng khôn xiết, vội vàng tìm giấy bút viết rõ ràng từng khoản rồi đưa cho hắn ký tên đóng dấu.

Ung Thất Lang nhìn tờ giấy chằm chằm, nụ cười như đông cứng lại:

“Phượng tiểu nương tử không tin ta sao?”

Ta lắc đầu, giải thích:

“Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, sau này cũng có chứng cứ mà đói chiếu, đều tốt cho cả hai bên.”

Thế là chưa đến nửa canh giờ, ta đã đỡ hắn đi vệ sinh ba lần, rửa mặt bốn lượt. Đến lần thứ năm, hắn không nhịn được nữa, giơ tay ngăn ta lại, nói hay là đi  thay thuốc trước đi.

Ta cởi lớp băng dày cộm, chỉ thấy hắn khẽ rên một tiếng, trán lấm tấm mồ hôi. Ngũ công chúa quả thật độc ác, chân hắn lành lặn như vậy mà nói đánh gãy là đánh gãy được.

Ta chìa tay về phía hắn:

“Thuốc đâu?”

Vẻ mặt Ung Thất lang  thoáng cứng ngắc: “Đi vội quá, quên mang theo rồi.”

Làm thế nào bây giờ? Trời đã khuya, hiệu thuốc cũng đóng cửa cả rồi.

Hắn suy nghĩ một lát rồi  tháo chiếc nhẫn ngọc trên tay đưa cho ta, bảo ta đến phía sau Tiêu Tương quán tìm hai tên ám vệ của hắn.

Ta gãi gãi mũi, ngượng ngùng thú nhận:

“Ta cứ tưởng là người của Ngũ công chúa đuổi theo nên sớm đã cắt đuôi rồi.”

Ung Thất Lang vô cùng khiếp sợ:

“Đó là cao thủ đại nội mà Tam tỷ đặc biệt tìm cho ta!”

Hắn đâu biết, từ nhỏ ta đã luyện võ, không chỉ múa d.a.o giỏi mà khinh công cũng thuộc hạng xuất sắc.

Hắn không cam lòng, quay ra cửa sổ gọi vài tiếng. Trầm mặc, cũng là sắc màu của đêm nay.

Chỉ có vài chú chim bị kinh động bay khỏi cành cây.

Ung Thất lang chợt nhớ ra điều gì, đôi mắt phượng thoáng lóe lên tia hy vọng:

“Cũng may là tỏng nhà còn nuôi bồ câu đưa tin…”

Ta càng chột dạ, nhịn không được ho nhẹ hai tiếng. Ung Thất lang nương theo ánh mắt của ta nhìn xuống bàn, trông thấy ta bưng đĩa gà quay, lập tức cứng người lại.

Chẳng phải gà quay, mà là bồ câu quay! Hương thơm ngào ngạt lan dần trong không khí..

“Lúc nãy ngươi đi vệ sinh, con bồ câu này đậu bên ngoài, lại béo tốt như vậy…”

Ung Thất lang thẫn thờ, giống như mất hết sức lực.

Ta bẻ một cái đùi bồ câu đưa tới trước mặt hắn:

“Chuyện đã thế này rồi, chi bằng ăn cơm trước đi.”

Nguỵ Lâm đờ đẫn nhận lấy, nhai nhai hai miếng, ánh mắt dại ra.

Ta rất áy náy, im lặng thêm cho hắn một chén cơm.

Thật lâu sau, Ung Thất lang nhìn ta, lại thở dài đánh thượt một cái.

“Như thế cũng tốt, không ai biết ta ở đây. Ta đã sớm nghi ngờ trong tộc có kẻ thông đồng với người ngoài hãm hại ta.”

“Phượng tiểu nương tử, ngươi giúp ta làm thêm một việc nữa.”

Loading...