Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phùng Sinh - 8

Cập nhật lúc: 2025-01-11 02:33:58
Lượt xem: 5,454

(Tiếng lòng của editor: Ông nội ơi ông nội!)

 

Ta vỗ vỗ vào chỗ trên vai vừa bị hắn ta nắm, liếc nhìn hắn ta một cái đầy ẩn ý: “Ta đã chết, c.h.ế.t đuối dưới sông Vong Xuyên, sau khi c.h.ế.t mới gặp được hắn. Ta nói như vậy, ngươi hài lòng chưa?"

 

Sắc mặt hắn ta lập tức cứng đờ, cười lạnh nhìn ta: "Thật là cái cớ vụng về, Giang Ân, nàng tự nghe lại xem có tin được không?"

 

Ta lắc đầu.

 

Ngươi xem, ta nói thật mà ngươi cũng chẳng tin.

 

Không muốn nói thêm với hắn nữa, trước khi rời đi, ta yên lặng nhìn hắn, từng chữ từng chữ một: "Tướng quân, ba năm An Hoa, là ta trao nhầm tình cảm. Nếu có kiếp sau, dù cho thân bại danh liệt, ta cũng tuyệt đối sẽ không cùng tướng quân trải qua một lần nữa."

 

Nói xong, ta không nhìn lại đồng tử hắn ta co rút cùng cánh tay run rẩy, xoay người rời đi.

 

Hôn lễ của ta và Thái tử được định vào tháng ba năm sau.

 

Từ đó về sau, Tiêu Tử Ngọc giống như biến mất, cũng không đến tìm ta nữa.

 

Tỷ tỷ cũng im hơi lặng tiếng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phung-sinh/8.html.]

Chỉ có phụ thân là mỗi ngày đều rạng rỡ, danh hiệu nhạc phụ tương lai của Thái tử khiến ông đi đến đâu cũng được người ta vây quanh tâng bốc, vô cùng đắc ý.

 

Đích mẫu cũng vì thân phận Thái tử phi của ta mà không thể không cố gắng chuẩn bị hôn sự của hồi môn. Những ngày tháng không bị ai làm khó dễ, thoải mái tự tại như vậy đã lâu rồi ta mới được trải qua.

 

Tất cả những điều này, đều phải cảm tạ nam quỷ kia.

 

Đông qua xuân tới, theo những cành đào trong vườn đ.â.m chồi nảy lộc, hôn kỳ cũng dần dần đến gần. Mãi đến tháng ba, khi ta khoác lên mình bộ hỷ phục đỏ rực, đầu đội phượng quan, mình khoác áo choàng, ngồi trên giường cưới, ta mới ý thức được rằng mình đã thực sự gả đi.

 

Người gả lại là đương kim Thái tử, Tạ Trường Chu.

 

Tấm khăn voan đỏ trước mắt trượt xuống, để lộ ra một khuôn mặt tươi cười. Tạ Trường Chu trong bộ hỷ bào đỏ rực, dung mạo tuấn tú như ngọc, phong thái tao nhã. Khi nhìn ta, ánh mắt chàng chan chứa ý cười, khẽ nói: "Vì muốn kéo dài mạng sống cho ta, đã ủy khuất cô nương rồi."

 

Ta khẽ cắn môi, không biết nên nói gì. Hai mươi năm tuổi thọ đổi lấy một vị trí Thái tử phi, tất cả giống như một giấc mộng. Hình như nhận ra sự bất an của ta, chàng nhẹ nhàng nắm lấy tay ta: "Nàng không cần lo lắng, chúng ta sống lại một đời, vận mệnh đã được thiết lập lại. Sau này nếu ta chết, tuổi thọ sẽ được trả lại cho nàng, còn nếu nàng chết, ta đã hưởng thọ mệnh của nàng thì tự nhiên cũng không thể sống một mình. Nàng không tin tưởng nam nhân, vậy thì hãy tin tưởng vận mệnh. Vận mệnh của chúng ta đã gắn liền với nhau. Ta tuy tình cảnh khó khăn, nhưng tuyệt đối sẽ không phụ nàng. Vậy nên, Giang nhị cô nương, hãy thử tin tưởng thế gian này một lần nữa được không?"

 

Ta do dự gật đầu.

 

Từ cổ họng chàng tràn ra tiếng cười khe khẽ vui sướng, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên trán ta. Màn lụa đỏ buông xuống, một đêm mặn nồng. 

 

Ngày hôm sau là ngày ta cùng Thái tử tiến cung nhận thân. Trước điện Càn Thanh, ta và Tạ Trường Chu đứng rất lâu, nhưng vẫn không thấy hoàng đế triệu kiến.

 

Khóe môi chàng nở một nụ cười rất nhạt, vừa như trào phúng, vừa như chế giễu. Thấy ta nhìn chàng, chàng nắm nhẹ tay ta, ánh mắt lộ vẻ an ủi. Lại qua một khắc, mới có người gọi chúng ta vào.

Loading...