Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHÚC TINH A MÃN - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-09-06 11:46:21
Lượt xem: 3,032

Tướng sĩ phía sau ta nghe vậy cười khúc khích: “Xem ra Tạ thiếu tướng quân không chỉ có võ công mà mắt cũng mù rồi!”

 

“Nhìn xem người trước mắt này rốt cuộc là ai?”

 

Tạ Dao sinh lòng kinh nghi, lúc này mới chú ý tới áo giáp trên người ta, tay cầm Yển Nguyệt đại đao, uy phong lẫm liệt cưỡi trên ngựa.

 

Mưa lớn liên tục đổ xuống, ta cũng không muốn nhiều lời với hắn, trường đao vung lên chặt đứt dây thừng, xách hắn lên lưng ngựa.

 

Đêm mưa ẩm ướt lạnh lẽo như vậy, ta vốn nên ăn một bữa nóng hổi với Khương Ngưng và Tiểu Uyển trong lều.

 

Nếu không phải vì ta không muốn cho Đông Di lấy mạng hắn uy h.i.ế.p tới Hoàng đế, tránh để Hoàng đế lấy mạng tướng sĩ cùng dân chúng đến đổi thì ta cũng lười đến đây cứu hắn.

 

Tạ Dao thấy ta đánh lui từng tên lính Đông Di như nước chảy mây trôi, thần sắc hắn hoảng sợ, không thể tin hỏi lại:

 

“Chẳng lẽ, A Mãn nàng chính là Phúc Tinh tướng quân bách chiến bách thắng kia?”

 

Ta cong môi, cao giọng cười nói: “Đúng vậy.”

 

Là Phúc Tinh tướng quân bách chiến bách thắng, không còn là nữ nhân câm điếc cô tịch nghèo khổ, ngây thơ dễ lừa gạt trong mắt hắn nữa.

 

19.

 

Mà hiện giờ, vị thiếu tướng quân cũng là phu quân mà ta từng ái mộ kia, hắn đang cung kính đứng dưới công đường, nói ta mới là chính thê Tạ gia.

 

Mặt mày ta cong cong, hỏi lại hắn: “Vậy Tống Tích Vân phải làm sao bây giờ?”

 

“Nghe nói thiếu phu nhân dũng mãnh thiện chiến, mỗi lần ngươi mắc bệnh tim đều là nàng thay ngươi ra chiến trường, các ngươi ân ái bên nhau, sao ta có thể xen vào giữa được?”

 

Tựa hồ Tạ Dao nhớ tới cái gì, vẻ mặt chán ghét: “Nàng ta không xứng để so với nàng.”

 

“A Mãn, đợi nàng vào phủ, ta sẽ bắt nàng ta rời đi. Từ nay về sau, nàng chính là thê tử duy nhất của Tạ Dao ta.”

 

Ta như có điều suy nghĩ: “Vậy ư?”

 

Doanh trướng bị người ta xốc lên, một đạo thân ảnh nổi giận đùng đùng xông tới:

 

“Tạ Dao ngươi nói rõ ràng, ai mới là chính thê của ngươi cơ!”

 

Tống Tích Vân chỉ vào mũi ta, tức giận mắng mỏ:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phuc-tinh-a-man/chuong-16.html.]

“Nữ nhân tâm cơ thâm trầm, ngươi giả câm, lừa gạt tất cả chúng ta!”

 

“Ngươi cũng chỉ tiểu tiện nhân vô danh mà thôi, thế mà ngươi dám vọng tưởng tranh đoạt vị trí chính thê với ta ư!”

 

“Đợi đến khi phụ thân ta bẩm báo Hoàng thượng, bắt ngươi về từ đường Tạ gia chịu trừng phạt, để xem ngươi còn dám làm Phúc Tinh tướng quân nữa không!”

 

“Tống Tích Vân!”

 

Tạ Dao xoay người, một tay đẩy nàng ta ra: “Ngươi câm miệng cho ta!”

 

Hai mắt Tống Tích Vân đỏ bừng: “Ta mắng nàng ta mà ngươi đau lòng?”

 

“Ta đối xử với ngươi tốt như vậy, vì sao ngươi luôn tâm tâm niệm niệm tiện nhân xấu xí, vô dụng này mãi không quên?”

 

Ta cười nhẹ một tiếng: “Xem ra Tạ thiếu tướng quân không tới đây cầu thân với bản tướng mà là tới nhục nhã bản tướng.”

 

“Cũng được, dù sao thì ta cũng không anh minh thần võ bằng thiếu phu nhân, cũng không có bản lĩnh như nàng, không môn đăng hộ đối với Tạ gia.”

 

“Mời trở về đi.”

 

Thấy ta muốn đuổi hắn đi, Tạ Dao nóng nảy, không quan tâm nói ra lời thật lòng:

 

“Tống Tích Vân mua chuộc thế thân thay nàng ta ra chiến trường thôi!”

 

“Kinh mạch của nàng ta đã bị phế, đến thương cũng không cầm nổi thì sao có thể đánh lại, tất cả công danh đều là thứ mua bằng tiền đó!”

 

Hắn vừa dứt lời, Khương Ngưng và Tiểu Uyển từ phía sau doanh trướng đi ra, đánh giá Tống Tích Vân:

 

“Chậc chậc, thì ra uy danh của Tạ phu nhân là như này sao.”

 

“Nếu bẩm báo đến ngự tiền, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ trừng trị ngươi tội danh lừa gạt Thánh Thượng nhỉ?”

 

Sắc mặt Tống Tích Vân trắng bệch: “Ta, ta…”

 

Nàng ta đột nhiên chỉ vào mũi ta, chửi ầm lên: “Nếu không phải ngươi phế đi kinh mạch của ta thì sao ta lại không xách nổi thương cơ chứ? Là ai khiến ta phải ra hạ sách này?”

 

Ta nhướng mày, lấy ra một viên thuốc từ trong ngực:

 

“Thánh Thượng thấy ta có công với xã tắc, đặc biệt ban thưởng bảo dược, có thể điều trị kinh mạch bị thương nặng.”

 

Loading...