Phúc An Lý trong gương - Phần 3
Cập nhật lúc: 2024-06-09 19:06:50
Lượt xem: 841
5
Tôi cướp đường chạy như điên, lúc đến tôi sợ mình đã quên đường về Phúc An Lý, liều mạng nhớ kỹ mỗi một giao lộ cùng góc rẽ, không ngờ nhanh như vậy đã dùng tới.
Mẹ ném xe đạp đuổi theo phía sau, đuổi theo một đoạn đường mới kéo được b.í.m tóc của tôi, đẩy tôi ngã xuống đất. Tôi dùng hết sức lực toàn thân phản kháng, nhưng đầu gối mẹ đột nhiên hung hăng đè lên chân phải của tôi, một cơn đau thấu tim đánh úp lại, tôi rốt cục mất đi năng lực phản kháng.
Mẹ kéo cổ áo tôi mắng: “Đều là vì tốt cho con, đừng không biết tốt xấu. Năm đó nếu mẹ nhẫn tâm, bây giờ con còn không biết đang ở đâu. Dì Lĩnh không có con gái nên mới muốn con, mẹ đưa con đi hưởng phúc, con đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi.
“Đừng kéo con, con tự đi.” Trán tôi toàn mồ hôi lạnh, bất lực năn nỉ mẹ.
Mẹ buông tôi ra: “Bớt giở trò với mẹ đi! Con có chạy về thì sớm muộn gì mẹ cũng phải bắt con đi.”
Tôi chậm rãi đi về phía xe đạp, không muốn để cho mẹ nhìn bộ dáng khập khiễng, đau đớn của mình.
Lúc mẹ đeo xích cho xe đạp, lại không cẩn thận cọ vào váy, tức giận đến chảy nước mắt.
Tôi cúi đầu không nói lời nào, mẹ tới ôm tôi. Tôi lui về phía sau một bước, bò đến phía sau yên xe ngồi xuống.
Mẹ thở dài, vuốt tóc tôi: “Mẹ cũng không phải không cần con, chờ con lớn lên, lúc nào muốn trở về thì trở về.”
Tôi cắn môi không rên một tiếng, hai mẹ con đến tận nơi cũng không nói một câu nào với nhau.
Trước bức tường nhà dì cũng có một gốc cây dâm bụt nở rộ, trong lòng tôi thoáng có một chút sắc thái sáng ngời, tựa như nhìn thấy bà ngoại.
“Dì cả, chị, em đưa đứa bé tới đây.” Mẹ dừng xe, tháo hai gói điểm tâm bị vỡ xuống, hướng vào trong phòng gọi.
“Ồ, là Lôi Lôi tới sao? Mau vào trong phòng.” Dì Lĩnh như gió vén rèm cửa xâu từ hạt cỏ đi ra, không khỏi sửng sốt: “Hai người bị rơi xuống rãnh sao?”
Mẹ thuận miệng nói ngã một cái, Dì Lĩnh đau lòng ôm lấy tôi: “Đứa nhỏ bị ngã sao? Con có đau không?”
Tôi lắc đầu, bàn tay thô ráp của dì Lĩnh xoa lên mặt tôi: “Không đau sao còn khóc? Mau lên phòng đi. Chúng ta rửa mặt, cắt dưa hấu ăn.”
“Là người trong thành phố đến sao?” Trong phòng truyền đến một giọng nói già nua làm tôi giật nảy mình.
Dì Lĩnh hắng giọng nói: “Là người trong thành phố, Tiểu Cầm đưa con bé tới.”
Nói xong, Dì Lĩnh ôm tôi vào căn phòng phía đông, trên một cái giường lớn có treo màn, trong màn có một bà cụ tóc bạc phơ nửa nằm nửa ngồi, vươn bàn tay khô như vỏ cây về phía tôi: “Để mẹ nhìn đứa nhỏ này, nghe nói ngoại hình giống Tiểu Cầm.”
Mẹ đi theo, nhắc tôi: “Gọi bà là bà ngoại. Dì cả, đứa nhỏ này lớn lên giống cháu.”
“Giống cháu là được rồi, khi cháu còn bé rất xinh đẹp, dì rất thích. Đi, cắt dưa hấu cho con bé ăn đi.” Bà dì khoát tay, bảo dì ôm tôi xoay người rời đi.
Dì dẫn tôi vào vườn rau, nơi đó có giếng nước. Dì Lĩnh nhặt dây giếng đổ xuống rồi đổ ra một chiếc thúng đầy dưa hấu to, tròn, xanh mướt, nhìn rất thích mắt.
Dì Lĩnh cắt dưa hấu xong nhét vào trong tay tôi, lại bưng một miếng cho bà dì, sau đó đi nấu cơm, khói lửa và dầu hạt bông sau khi đun sôi trong bếp bay tới, so với cuộc sống thanh đạm của tôi và bà ngoại trong nhà cũ Phúc An Lý đối lập rõ ràng, làm cho tôi vạn phần bất an.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phuc-an-ly-trong-guong/phan-3.html.]
Dì Lĩnh bưng cà tím chiên cùng bánh bao mì trắng lên, còn có mấy quả trứng vịt muối đỏ béo ngậy cắt dọc. Tôi nuốt không trôi, chỉ muốn ăn một chén cháo đậu xanh bà ngoại nấu cùng cải trắng xào.
6
Lúc mẹ đi, đi Lĩnh kéo bàn tay nhỏ bé của tôi, nói: “Lôi, tạm biệt dì con đi.”
Tôi rút tay ra giấu sau lưng, mẹ quay mặt đi nói một tiếng “Mẹ đi đây”. Kiếp này, duyên phận mẹ con đã hết.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Lúc trở về phòng, Dì Lĩnh mới nhìn thấy chân tôi không khỏe lắm: “Con đau chỗ nào vậy, ngã hỏng rồi à?”
Tôi ra sức lắc đầu, nói: “Con nhớ bà ngoại.”
“Không phải bà ngoại đang nằm trong phòng sao? Thèm cái gì thì nói với mẹ, ngày mai mẹ dẫn con đi chợ, cắt thịt làm sủi cảo cho con, lại mua hai mét vải hoa, may cho con một bộ quần áo mới. Chờ anh trai con trở về, mẹ dẫn hai con đi chụp ảnh.” Dì Lĩnh tự mình nói, giống như tôi sinh ra đã là con gái ruột của dì.
Bà dì ở trong phòng u oán nói: “Con ôm đứa bé kia lại đây, để mẹ nựng nó, khi Tiểu Cầm còn bé, mẹ nựng thế nào cũng không đủ.”
“Mẹ chỉ biết Tiểu Cầm Tiểu Cầm, bây giờ nằm một chỗ ở trên giường không phải con hầu hạ mẹ sao? Mẹ thương nó nhưng nó có chăm mẹ không.” Dì Lĩnh lẩm bẩm ôm tôi vào, đặt ở đầu giường bà dì.
Bàn tay già của bà dì run rẩy nắm chặt bàn tay nhỏ bé của tôi, cuối cùng thở dài một tiếng: “Tiểu Cầm ngoan ngoãn hơn con. Con là một đứa cứng đầu, cả đời này con đều chống lại mẹ, con cho rằng mẹ không biết sao?”
“Ngoan ngoãn cũng không phải của mẹ. Nếu con chống lại mẹ, lúc mẹ mới bị liệt con nên bỏ đói mẹ hai ngày hai đêm...” Dì Lĩnh trong ra phòng ngoài phòng làm việc, rèm cửa xâu bằng hạt cỏ bị dì vén lên khua “leng keng”, nhưng cũng không che được giọng nói lớn của dì.
Bà dì không lên tiếng nữa, một lát sau lại nói: “Đặt tên cho đứa bé là gì?”
“Ai u, mẹ cũng đừng đổi qua đổi lại làm gì, đặt tên làm gì nữa, đứa nhỏ có tên, gọi là Lôi Lôi.”
“Đó là trước đây. Bây giờ nó họ Chu, ở trong gia phả của nhà họ Chu, vân tự đời sau, gọi là Chu Vân Phượng?”
“Không, gọi là Chu Lôi.”
“Con nhìn con xem, mẹ nói con cứng đầu, con không nhận! Con bé cũng chưa nói không được, con cứng đầu cái gì?”
Tôi lẳng lặng nhìn hai mẹ con này vì tên của tôi mà tranh chấp không ngừng, tôi muốn nói không được, nhưng nó ra có tác dụng gì không? Bà ngoại thương tôi nhất trên đời này còn tưởng rằng tôi theo mẹ về nhà hưởng phúc, căn bản không biết tôi đã thành con nhà người ta rồi.
Bà dì cuối cùng không lay chuyển được dì Lĩnh, tôi vẫn được gọi là Lôi Lôi, nhưng họ Chu.
Buổi tối, chồng của dì Lĩnh tan làm trở về, dì Lĩnh bảo tôi gọi ba. Tôi không gọi, ông ấy cũng chỉ cười thật thà chất phác. Ông ấy gần như không nói lời nào, sau đó tôi mới biết được, ông ấy là con rể bà dì cưới cho dì Lĩnh, không có địa vị trong cái nhà này, tùy ý dì Lĩnh gọi tới gọi lui.
Qua vài ngày, con trai của dì Lĩnh trở về. Anh ấy cũng họ Chu, là một sinh viên đại học, là niềm tự hào của dì Lĩnh. Người anh trai này nhìn thấy tôi thật vui vẻ, lấy ra rất nhiều sách tranh và đồ chơi cho tôi, tôi nhìn thấy anh ấy cũng có một con rối vải hình binh lính, mới biết được đó đều là do bà dì làm.
Năm ấy cậu lớn tôi đến thăm bà dì, trong lúc vô tình nói một câu con gái thứ hai của Tiểu Cầm ở nhà cũ Phúc An Lý, bà dì liền có tâm tư muốn đón tôi về quê. Nhưng dì Lĩnh sống c..hết không muốn, cho đến năm nay mới thông suốt, đồng ý thừa dịp đại thọ bảy mươi của bà ngoại, tự mình đi đón tôi.
“Bản thân mình không có bản lĩnh, chỉ sinh được một đứa, về sau già rồi, không có một đứa con gái tri kỷ làm sao được? Chờ đến tuổi như mẹ, sẽ biết có con gái tốt như thế nào.”
Dì Lĩnh cũng thương tôi, đến chưa tới một tháng, đã may hai bộ quần áo, ba đôi giày mới, mua vài lần thịt, bánh bao sủi cảo, thay đổi món ăn đa dạng cho tôi ăn. Nhưng tôi vẫn không muốn ở lại đây, cũng không mở miệng gọi dì là mẹ.