Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU THÊ "THỂ DIỆN" - 7

Cập nhật lúc: 2025-01-08 13:11:57
Lượt xem: 6,298

10

 

Kéo theo đứa sói con kia, ta cố tình đi ngang qua Thẩm mẫu ở hành lang có cây xanh ngăn cách.  

 

Khi đợi Thẩm mẫu trở về, đứa trẻ như sói con ấy, dưới ánh mắt của bao người, lạnh lùng trừng ta:  

 

"Tiện phụ, ngươi không thả ta, đợi cha ta đến sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi! Gửi ngươi và cái tên tiện chủng con trai ngươi xuống âm phủ đoàn tụ."  

 

Lục Châu giơ tay tặng nó một cái tát đau thấu tim nhưng không chảy máu:  

 

"Ngươi cố tình làm gãy chân thế tử nhà chúng ta, lại còn lớn lối như vậy. Lấy đâu ra kiểu dạy dỗ đó?"  

 

Đứa trẻ kia đau đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không chút mềm mỏng:  

 

"Hắn không bằng ta, đáng đời! Không bị ngựa giẫm chết, xem như hắn may mắn lớn mạng.  

 

"Lần này hắn thoát chết, nhưng lần sau ta nhất định khiến hắn c.h.ế.t không có chỗ chôn.  

 

"Ngươi đánh ta? Ta cũng sẽ để cha ta lấy mạng ngươi."  

 

Một tấm bình phong ngăn cách, Thẩm mẫu đang uống trà cùng các phu nhân thưởng tuyết nghe thấy thế, không khỏi hít một hơi lạnh.  

 

Ta khẽ gật đầu với Lục Châu. Nàng liền dùng sức mạnh tàn nhẫn bóp chặt đứa trẻ, khiến nó quẫy đạp, rủa xả liên hồi.  

 

Đợi các phu nhân nhíu mày, đầy vẻ chán ghét với đứa trẻ ấy, ta mới ra lệnh:  

 

"Đừng làm phiền tâm trạng thưởng trà của các phu nhân, áp giải nó vào hậu viện, đợi lão phu nhân định đoạt."  

 

Trong hậu viện phủ tuyết trắng, đứa trẻ bị áp xuống quỳ trên mặt đất, trông như con ch.ó hoang giận dữ, nhe răng trợn mắt sủa lên điên cuồng:  

 

"Ngươi nghĩ vì sao ngươi sinh tên Thẩm Uyên xong lại mất khả năng mang thai? Đó là vì bà nội ta đã giở trò, cố ý khiến ngươi mẹ con lưỡng bại câu thương, đoạn tử tuyệt tôn!  

 

"Ngươi đáng lẽ phải c.h.ế.t khi khó sinh, để mẹ ta ngồi lên vị trí Hầu phu nhân.  

 

"Hôm nay cái tiện chủng của ngươi thoát c.h.ế.t dưới tay chúng ta, sớm muộn gì cũng c.h.ế.t không toàn thây, nhường lại vị trí đó.  

 

"Tiện phụ, đừng vội đắc ý. Đợi cô cô ta lấy mạng ngươi, xem ai có thể cứu được ngươi!"  

 

Thì ra những "tai nạn" trước đây đều là mưu đồ từ mẹ con Thẩm Niệm An.  

 

Chúng muốn ta chết, còn sớm hơn ta từng nghĩ.  

 

Chúng đầu độc ta bằng thạch tín, ta trả lại bằng kiếm đao, không phải là quá đáng chứ?  

 

Nhìn đứa trẻ ngốc nghếch kia, không giấu nổi cảm xúc, ta nở nụ cười:  

 

"Tiếc là, ngươi sẽ không chờ được đến ngày đó đâu."  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phu-the-the-dien/7.html.]

Đúng lúc này, Thẩm mẫu, người không chút bận tâm đến chân của Thẩm Uyên, đã trở về. Đứa trẻ kia mắt sáng lên, còn chưa kịp kêu thì đã bị Lục Châu bịt miệng lại.  

 

Rồi nàng nhanh chóng trật khớp hàm của nó. Tiếng hét thảm thiết như lợn bị chọc tiết hòa cùng những tiếng rên rỉ nghẹn ngào.  

 

Các phu nhân không thể chịu được nữa, liền quay sang Thẩm mẫu, lời ra tiếng vào thuật lại những gì đứa trẻ vừa nói.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Nó không chỉ dám mắng tiểu phu nhân, mà còn mắng cả ngài nữa đấy."  

 

"Nghe ngữ khí của nó, thật ghê tởm."  

 

Nhà họ Thẩm nhờ ông nội Thẩm Niệm An quyên năm mươi vạn lượng bạc cho triều đình trong năm thiên tai mới mua được hư danh "Trấn An Hầu".  

 

Không chút căn cơ, Thẩm mẫu lại xem mặt mũi là trời. Dựa vào việc Thẩm phi được sủng ái trong cung, bà ta càng ngạo mạn, coi trời bằng vung.  

 

Thanh Yên thêm dầu vào lửa:  

 

"Không biết là con thứ nhà nào, nếu đắc tội nhầm người, chỉ sợ phủ Hầu gia cũng không gánh nổi. Lão phu nhân tốt nhất đừng so đo làm gì."  

 

Thẩm mẫu lập tức nổi giận, đập bàn ném chén trà, gầm lên:  

 

"Hại cháu trai ta, còn dám vênh váo trong Hầu phủ, làm sao nhịn được? Nếu nhịn, người ta chỉ cười Hầu phủ ta mềm yếu không có khí khái!  

 

"Đứa không có giáo dưỡng, cha mẹ nó không dạy thì ta dạy.  

 

"Đè xuống tuyết mà đánh, chân Thẩm Uyên bị thương thế nào, thì đánh cho chân nó cũng thành ra như vậy!  

 

"Chỉ là con thứ, cho dù nói toạc trời ra cũng không sánh nổi thế tử Hầu phủ!"  

 

Đứa trẻ bị bịt miệng, trong cơn đau đớn và tuyệt vọng, từng cú đánh giáng xuống, như muốn lấy đi nửa cái mạng của nó.  

 

Trong lúc ấy, bà nội thương yêu nó nhất, chỉ cách một gốc cây, cùng các phu nhân vừa nhấm nháp m.á.u thịt của nó, vừa thưởng trà nghe nhạc, vui vẻ không gì sánh bằng.  

 

Đợi đến khi nó ngất lịm, ta mới thả mẹ nó vào cửa.  

 

Người phụ nữ ấy nghĩ rằng Thẩm Chiêu sẽ đoàn tụ với bà nội, nên hả hê trêu chọc ta.  

 

Nhưng ả không biết rằng, cái giờ đồng hồ ả khoe khoang trước mặt ta, chính là khoảng thời gian vàng để cứu chữa cho đứa con.  

 

Cái chân ấy, thật sự đã tàn, đã phế.  

 

11

 

Thẩm mẫu càng lúc càng đắc ý, nhấp một ngụm trà, tiếp tục thao thao bất tuyệt:  

 

"Quả nhiên, mẹ thế nào thì sinh con thế ấy.  

 

"Cái ả tiện nhân kia, dám xông vào phủ ta mà nguyền rủa Thẩm Uyên nhà ta đứt tay đứt chân, ta đương nhiên phải đánh gãy răng nó, lập uy tín của Hầu phủ trước mặt các phu nhân nhà quyền quý mới được.  

 

Loading...