Phu Quân Ta Là Đồ Tể Mặt Quỷ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-12-17 06:19:06
Lượt xem: 2,167
Mùi thịt sống thoang thoảng trên người hắn khiến ta bất giác cảm thấy yên lòng hơn.
Triệu Dũng quét mắt lạnh lẽo nhìn hai kẻ kia, nhấc chân đạp một cái, cả hai ngã lăn xuống đất, hồi lâu không đứng dậy nổi.
"Hồi trước, các ngươi dùng quán thịt uy h.i.ế.p ta, bắt ta cưới Thanh Tụng làm thê tử. Giờ chúng ta đã thành thân, các ngươi lại còn giở trò. Có phải xem ta dễ bị ức h.i.ế.p không?"
Hắn nheo mắt, giọng nói lạnh như băng: "Về nói với phu nhân các ngươi, nếu còn dám đến gây sự, thì chuẩn bị sẵn quan tài rồi hẵng đến."
Hai tên tay sai đang cố lồm cồm bò dậy, thì bất chợt một đống rau củ từ đâu bay tới, đập thẳng vào người chúng.
"Bà chủ của quán này là người tốt, các ngươi là thứ gì mà dám phun lời độc địa!"
"Đúng vậy! Hầu phủ thật ngang ngược, cậy quyền cậy thế bắt nạt người khác!"
"Chỉ là tay sai của kẻ khác, mà cứ tưởng mình là nhân vật quan trọng, mau cút đi!"
…
Ta ngẩng đầu lên nhìn Triệu Dũng, nhìn thấy những vị khách mua thịt đều lên tiếng bênh vực ta.
Họ nhặt bất kỳ thứ gì có trong tay ném về phía hai kẻ kia. Thậm chí có một đứa trẻ cầm xiên kẹo hồ lô ăn dở ném thẳng, xiên kẹo dính trên đầu tên tay sai, lắc qua lắc lại trông thảm hại vô cùng.
Hai kẻ tay sai bị ném đến chật vật, trên người đầy những vết bẩn, đành ôm đầu bỏ chạy.
Lúc này, những vị khách mới dần ngừng nói, không khí bỗng im ắng, ai nấy đều cẩn thận nhìn sắc mặt của Triệu Dũng.
Ta liếc thấy đứa trẻ ném kẹo hồ lô khi nãy đang mếu máo như sắp khóc, nhưng bị mẫu thân nó vội bịt miệng, chỉ biết co rúm người lại, mặt nhăn nhó đáng thương.
"Đa tạ mọi người, hôm nay quán không bán nữa, ngày mai lại ghé nhé. Mỗi người sẽ được tặng nửa cân thịt lợn."
Nói xong, hắn nửa đỡ nửa ôm ta, khép cửa quán, dẫn ta vào trong nhà.
"Cởi áo ra đi."
Ta từ từ cởi áo ngoài, nằm úp trên giường, vết thương trên lưng đau đến mức khiến mắt ta tối sầm lại.
"Đau!"
Ngón tay của Triệu Dũng vừa chạm đến vết thương, thuốc thấm vào, ta liền không kìm được mà kêu lên, vài giọt nước mắt rơi xuống.
"Ráng chịu. Nàng… rốt cuộc có chuyện gì mà đắc tội với người của Hầu phủ?"
Ta cố gắng nhịn đau, lấy từ dưới gối ra chiếc khăn tay gói cây trâm đã vỡ nát.
Ta kể cho Triệu Dũng nghe lý do vì sao ta bị đuổi khỏi Hầu phủ.
"Hồi đó, ruộng nhà ta bị con trai của trưởng thôn chiếm mất. Chúng ta không còn cách nào, đành đến đây nương nhờ thân thích.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phu-quan-ta-la-do-te-mat-quy/chuong-4.html.]
"Nhưng rồi thân thích lại dọn nhà đi nơi khác, phụ thân ta bị sốt cao, chữa mãi không khỏi.”
"Mẫu thân ta ngày ngày giặt quần áo thuê, vất vả lắm mới đủ tiền thuốc men cho phụ thân. Cuối cùng, không đủ sức nuôi ta nữa, bà đành bán ta vào Hầu phủ.”
"Về sau, phụ thân ta mất, mẫu thân cũng kiệt sức mà qua đời. Bà để lại chiếc trâm cài cho ta, nhờ người lén gửi vào Hầu phủ. Chiếc trâm này là di vật cuối cùng của mẫu thân, cũng là ký ức cuối cùng mà ta còn giữ lại…"
"Được rồi. Mấy ngày tới nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng ra quán nữa."
Một chiếc áo nhẹ nhàng phủ lên lưng ta. Lúc ấy ta mới nhận ra Triệu Dũng đã băng bó xong vết thương cho ta từ lúc nào.
Thấy hắn định quay người rời đi, ta không kịp suy nghĩ, liền kéo lấy vạt áo của hắn.
"Triệu đại ca, đa tạ huynh."
Đây là lần đầu tiên, ta chủ động chạm vào Triệu Dũng mà không hề cảm thấy chút sợ hãi nào.
Hắn vỗ nhẹ tay ta.
"Yên tâm nghỉ ngơi, đừng lo lắng."
Ngày hôm sau, vốn dĩ ta không cần ra quán bán hàng.
Nhưng nghĩ đến việc khách hàng sợ dáng vẻ của Triệu Dũng, ta vẫn khoác áo rồi ra tiệm xem thử.
Tuy không còn cảnh ồn ào như mọi khi, nhưng khách khứa vẫn đến, lặng lẽ đứng chờ Triệu Dũng cắt thịt cho họ.
"Một cân, một trăm văn."
Triệu Dũng cứng nhắc thốt ra mấy chữ, khách hàng liền run rẩy đặt tiền vào hòm tiền rồi vội vàng đứng sang một bên.
"Triệu đại ca."
Hắn quay đầu lại nhìn ta, còn chưa kịp nói gì, khách hàng đứng trước cửa bỗng nhốn nháo cả lên.
"Tiểu cô nương, cô không sao chứ?"
"Bà chủ, nàng xem có thể đổi cho ta miếng thịt khác không? Miếng thịt mà lão Vương vừa lấy trông ngon quá, cháu ta cứ đòi ăn miếng ấy!"
"Cô nương, nửa cân thịt được tặng ấy, có thể lấy phần nhiều mỡ một chút không? Ta muốn đem về thắng dầu, con dâu ta đang mang thai, thèm ăn chút mỡ lợn."
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Khách hàng ai nấy đều né tránh Triệu Dũng, nhưng lại thi nhau gọi ta, tiếng người ríu rít khắp quán.
Triệu Dũng nhấc nửa con heo lên rồi thả mạnh xuống thớt.
“Rầm!” Một tiếng vang lớn, cả đám đông bỗng im phăng phắc như thể bị ai điểm huyệt.
"Nàng ấy còn đang bệnh, có việc gì cứ nói với ta. Đây, mỡ lợn, mang về thắng dầu đi."