Phu Quân Hay Phủ Quân - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-02-08 11:13:45
Lượt xem: 2,030
14.
Ta là một du hồn tên Chu Yên.
Nói là du hồn cũng không chính xác lắm, ta là khí hồn sinh ra từ một quân cờ.
...Cái tên Chu Yên là sau này ta tự đặt.
Ban đầu ta không có tên.
Cũng không thể đầu thai.
Tại sao lại thế à? Chỉ vì ta là một khí vật, chỉ vì trong sổ sinh tử không có tên của ta?
Kể từ khi trong Hoàng Tuyển nảy sinh ý thức thì ta đã nhìn thấy vô số linh hồn qua lại, chứng kiến biết bao lần hội ngộ rồi chia ly.
Họ đều có tư cách đầu thai làm người, còn ta thì không.
Thật không công bằng.
Về sau, có một hồn ma tốt bụng đã nói với ta, những kẻ như ta, sinh ra đã không có thọ nguyên thì phải đoạt dương hồn của người khác, tích đủ dương nguyên mới có thể đầu thai.
Người nói với ta chuyện này là một ma nữ.
Nàng ta dùng tay che đi đôi môi đỏ mọng rồi thì thầm dạy ta cách đoạt dương hồn của con người.
Nàng ta còn nói cách lấy dương bổ âm này đương nhiên là phải đoạt dương khí từ nam nhân, mà càng là nam nhân khỏe mạnh cường tráng thì càng tốt.
Quả là một tỷ tỷ tốt bụng, ta nghe xong thì gật đầu lia lịa, rồi sau đó đi đến nhân gian.
…
Nơi đó gọi là thôn Hoán Khê, là một vùng phong thủy hữu tình, núi non kiều diễm, non xanh nước biếc.
Trong thôn có một gia đình họ Lục rất giàu có, chủ nhà là một vị danh sĩ nổi tiếng trong mười dặm tám làng.
Đêm ấy ta ghi nhớ lời dạy của ma nữ tỷ tỷ, xuyên qua các mái hiên để tìm kiếm nam nhân cường tráng.
Khi ngang qua cửa sổ của Lục phủ, ta bỗng nhiên dừng lại, không thể bay tiếp nữa.
Đó là một tiểu công tử mặc áo gấm, tay cầm một ngọn đèn màu vàng nhạt, hắn đang ngồi bên cửa sổ cầm bút vẽ tranh.
Trăng sáng treo cao, hoa xuân rơi rụng, tất cả đều hiện lên dưới ngòi bút của hắn.
Nhưng chính bản thân hắn còn đẹp hơn cả hoa xuân và trăng thu.
Mái tóc đen buông lơi trên vai, làn da trắng như tuyết không rõ là do ánh trăng chiếu rọi hay chính làn da ấy đã chiếu sáng cả ánh trăng.
Ta ngắm nhìn đến ngẩn người, đứng lặng trước cửa sổ.
Một chú chim hốt hoảng bay đi làm lay động nhành hoa.
Hắn nghe thấy tiếng động nên ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt long lanh thấm đẫm cảm tình rồi cứ thế rơi thẳng vào trái tim ta.
“Thật đẹp.”
Thứ phá vỡ sự yên tĩnh không phải là tiếng lòng của ta, mà chính là đôi môi hắn run rẩy khẽ thốt lên khi hắn ngẩn ngơ nhìn ta.
Ánh mắt của hắn phản chiếu bóng dáng của ta.
Còn ánh mắt của ta dừng lại trên đôi môi ấy, ta nuốt khan một ngụm nước bọt.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Ta là một ma nữ, một ma nữ đói khát trong sắc dục.
Lòng ta d.a.o động, lập tức bay vào cửa sổ.
Sau đó, ta đè hắn xuống dưới thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phu-quan-hay-phu-quan/chuong-7.html.]
15.
Tiểu công tử Lục gia là một kẻ si mê hội họa, nổi danh khắp vùng gần xa.
Hắn rất giỏi vẽ tranh thủy mặc, đặc biệt là tranh mỹ nhân bằng bút lông rất tỉ mỉ.
Tuy có thể vẽ vô vàn mỹ nhân kiều diễm, nhưng hắn lại là một kẻ không gần nữ sắc.
Cái đẹp trên giấy sao có thể so với hương thơm mềm mại thực sự trong vòng tay?
Ta hiểu điều đó rất rõ.
Đêm ấy ta lẻn vào qua song cửa, cởi bỏ lớp y phục trước mặt hắn, ta áp sát vào người hắn rồi khẽ dụ dỗ.
“Công tử, vẽ gì mà vẽ, hay là cùng ta tận hưởng đêm xuân ngắn ngủi này đi.”
Hắn giữ chặt áo, vành tai đỏ bừng, đôi mắt nhắm chặt, hàng mi dài run rẩy.
Thế mà lại không hề d.a.o động.
Chậc chậc, đúng là một con chim non chưa biết chuyện đời, chắc chắn sẽ ngon miệng lắm đây!
Thế là ta càng ra sức quyến rũ.
Đôi mắt của hắn nhìn lướt qua người ta, hai gò má đỏ bừng rồi cuối cùng lại ngất xỉu.
...Thật không chịu nổi đùa cợt mà.
Ma nữ tỷ tỷ từng nói ta có vẻ đẹp trời sinh, chắc chắn nam nhân nào cũng không cưỡng lại được.
Không ngờ ta chưa ra trận đã bại, mấy đêm liền mà vẫn không thể hạ gục được vị tiểu công tử này.
Thật là nỗi nhục của kiếp ma ta mà.
Đêm ấy, lại đến bên cửa sổ, nhưng ta nhìn thấy hắn đỏ mặt rồi định đóng cửa vào.
“Ngươi lại đến làm gì!”
Ta nói thôi bỏ đi, ta sẽ không chiếm tiện nghi của hắn nữa, huống hồ gì hắn chỉ toàn ngất xỉu nên có gượng ép cũng chẳng ngọt.
Ta khuyên nhủ mãi thì hắn mới bán tín bán nghi buông tay.
Ta dứt khoát nằm bò ra cửa sổ nhìn hắn vẽ tranh.
Ôi, sắc đẹp thật hiếm có, không ăn được nhưng được ngắm vài lần cũng thấy mãn nguyện.
“Ta là ma đấy, ngươi không sợ ta sao?” Ta trêu hắn.
“Ta từng đọc sách kể về ma mặt xanh nanh dài, nhưng ma như ngươi, vừa vào cửa đã lột sạch y phục thì ta chưa từng thấy.”
Công tử Lục gia đỏ mặt, trả lời rất nghiêm túc.
Ta nghẹn lời chỉ đành cười trừ cho qua.
Ban ngày ánh nắng chói chang nên một âm hồn như ta không thể chịu được dương khí, ta thường trốn vào khu rừng ngoài thành.
Đợi đêm xuống lại lặng lẽ tìm đến Lục phủ.
May mà ta không gây rối nên hắn cũng không xua đuổi ta.
Đôi khi ta vẫn nói: “Công tử, có gì hay mà vẽ.”
“Hay là cùng ta tận hưởng đêm xuân ngắn ngủi này đi.”
Mỗi lần ta nói vậy thì hắn đều đỏ mặt.
Thật thú vị.