PHU QUÂN CỦA TA CŨNG TRỌNG SINH - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-25 16:31:45
Lượt xem: 511
08
Mấy năm nay, tiểu thuyết về Lạc Ngọc Chương bán rất chạy, ta cũng không cần tốn tiền tìm người viết hộ.
Ngay cả những sĩ tử nhập kinh thi cử, nếu có thể làm ra vài câu thơ bén nhọn châm chọc Lạc Ngọc Chương, thì khi bắt rể sau yết bảng sẽ được các quý nữ ưu ái hơn.
Cho nên, có rất nhiều người muốn dẫm lên hắn để cầu danh lợi.
Theo ta được biết, trong mấy tỷ muội đi theo Dung Nguyệt tới thì có người đã từng viết ra mấy quyển tiểu thuyết.
Mẹ chồng nói đây là việc nhà, mong các nàng đừng tham gia náo nhiệt.
Mấy vị tỷ muội đều ra vẻ nghe không hiểu, nhất trí đứng ở phía sau ta.
Trong mắt ta chỉ có Lạc Ngọc Chương, mẹ chồng đứng ở trước mặt ta ra hiệu, đôi mắt cũng sắp bị co giật, ta cũng chỉ là hét lớn một tiếng: “Phu quân, ngươi, ngươi thảm quá, ta thật đau lòng….”
Cả người Lạc Ngọc Chương nổi lên không ít bọt nước, bị kiến bu khắp người.
Mấy gã sai vặt rửa như thế nào cũng đều không sạch sẽ, chỉ có thể tát thẳng nước vào.
Lạc Ngọc Chương chật vật, nhưng lại nói không nên lời.
Mọi người ở đây người cũng dần dần tìm ra chân tướng: Lạc Ngọc Chương tìm chỗ giấu đan dược, hắn ở trong từ đường dùng một vại mật ong để che giấu. Tối hôm qua hắn làm đỗ vại mật, khiến cho hắn gặp xui xẻo bị mấy con kiến xem như món ăn.
Mẹ chồng thở dài: “Làm bậy a.”
Bà ta nhìn ta, dù sao cũng là con trai mình, vẫn sẽ đau lòng.
Ta lau nước mắt: “Nếu phu quân ở trong viện của hắn, thì sẽ không chịu khổ, ai có thể đoán được từ đường yên lặng, lại có một tổ kiến.”
Mẹ chồng lập tức ngậm miệng. Suy cho cùng, là bà ta đem nhi tử tới từ đường.
Lần này, sau khi chẩn trị, đại phu khó xử nói: “Yết hầu thiếu gia cũng bị con kiến làm tổn thương, kiến này kịch độc, hắn về sau sợ là, sợ là không thể nói nữa.”
Mẹ chồng kinh ngạc, ngay sau đó lại lộ ra một một nụ cười thả lỏng.
Lạc Ngọc Chương nhìn chằm chằm vào mẹ chồng, thấy thế, hắn kích động mà kêu “A a”.
Ta đỡ Lạc Ngọc Chương, thấp giọng nói: “Mẫu thân ngươi đã từ bỏ ngươi.”
Ta tiễn đại phu, lại đem nhóm người Dung Nguyệt đã xem đủ việc vui tiễn đi.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Giọng nói mẹ chồng mang theo ý mừng: “Việc đã đến nước này, Ngọc Chương không nói được cũng là ý trời. Oánh Nhi, ngươi cũng không cần quá thương tâm, cố gắng chăm sóc hắn là được.”
Ta nhận lời, đem Lạc Ngọc Chương mang về phòng, từ trên cao nhìn xuống hắn: “Cảm giác chờ chec thế nào?”
Các thiếp thất lần lượt tới nhìn Lạc Ngọc Chương, nhưng không ai dám chăm hắn, dù gì, từ khi hắn hoàn toàn “không được”, tính tình rất đáng sợ.
Lạc Ngọc Chương lúc này mới thấy mười mấy đứa con của mình.
Trong mắt hắn hiện lên ánh sáng, ta trào phúng: “Những đứa bé này trưởng thành, sẽ chỉ gọi ta là mẫu thân, biết ơn ta đã cho bọn chúng ăn mặc. Chúng sẽ ghét bỏ hành vi hoang đường của người, liên lụy bọn chúng chịu khổ. Đúng rồi, mấy ngày trước đây ta nói mấy nhánh phụ bên nhà ta muốn đưa tới hai đứa nhỏ ghi dưới danh nghĩa ta, mấy tiểu thiếp của ngươi đều tới tìm ta, đều hận không thể làm mấy đứa nhỏ thoát ly dòng họ của ngươi, thoát ly người cha như ngươi. Ngươi có vô số huyết mạch thì thế nào, không ai nhận ngươi, không ai tế bái ngươi, làm ngươi tuyệt hậu.”
Lạc Ngọc Chương không nói được, không viết được, chỉ có thể dùng đôi mắt trừng ta.
Ta cười ha ha.
Ngoài cửa, hai đứa bé của ta tới nói: “Nương chúng ta đã trở lại.”
Ta mở cửa: “Con từ nhà ngoại đã trở lại à, chơi vui không?”
Hai đứa ôm eo ta: “Nương, vốn dĩ vui vẻ, nhưng nghe nói cha lại gây chuyện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phu-quan-cua-ta-cung-trong-sinh/chuong-7.html.]
“Không sao.”
Lạc Ngọc Chương bỗng nhiên vặn vẹo thân thể, ngã xuống giường.
Ta ai ủi hai đứa nhỏ, tự mình qua đỡ hắn lên: “Đúng, hai đứa nhỏ không phải con của ngươi.”
---
09
Ta may mắn trọng sinh vào ngày thành hôn.
Ta hận Lạc Ngọc Chương tận xương, không thể chịu đựng được cùng hắn viên phòng, cũng tuyệt đối sẽ không sinh con dưỡng cái cho hắn
.
Huống hồ, ta vẫn e sợ tính tình cực đoan, cùng hung cực ác của hắn ở kiếp trước.
Người xưa có câu, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, ta sợ dù ta dốc lòng dạy dỗ, thiên tính đứa nhỏ vẫn giống Lạc Ngọc Chương.
Cho nên, khi Lạc Ngọc Chương trà trộn lầu xanh lầu hồng, ta cũng tỉ mỉ chọn lựa một người, sau đó có hai đứa bé.
Rất kỳ quái, hắn rõ ràng đã có không ít con, khi mới trọng sinh cũng kiên quyết muốn bỏ ta, hiện tại biết được hai đứa nhỏ đều không phải là con mình, lại thẹn quá hóa giận.
Tính tình cũng thật lớn. Ta cười cười: “Tư Hành, Lăng Vân, cha các con sắp chec.”
Hai đứa nhỏ mới vừa qua ba tuổi, cũng rất hiểu chuyện: “Nương, trước kia ngài chịu khổ, về sau, không có cha, ngày lành của ngài cũng tới.”
“Nương, cha tồn tại thật khiến người khác mệt mỏi.”
Lạc Ngọc Chương đã sớm thành gánh nặng liên lụy đến mọi người.
Lạc Ngọc Chương kích động kêu lên cái gì đó, ta trấn an hắn: “Đừng nóng vội, đợi ngươi chec, ta lập tức cho Tô Uyển chôn cùng ngươi.”
Lạc Ngọc Chương ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống ta.
Ta đem quyển sách hai đứa nhỏ viết Thiên Tự Văn ném cho hắn.
Hắn giơ lên ngón tay sưng đỏ chảy mủ , đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn là cắn răng chỉ từng chữ trong Thiên Tự Văn.
Ta nhìn ngón tay hắn chĩ chữ: [Độc phụ, không được hại Uyển Uyển. ]
Ta cười khẽ: “Ta không phải thánh nhân.”
Ta thông cảm Tô Uyển là một bé gái mồ côi, chỉ có thể dựa vào Lạc Ngọc Chương.
Cho nên, kiếp trước lúc sắp thành hôn, ta hẹn nàng gặp mặt, trịnh trọng hứa hẹn, nếu nàng muốn làm chủ mẫu, ta sẽ giúp nàng chọn người chồng tốt, cho nàng của hồi môn.
Nàng nói không muốn gả người khác. Vì thế ta chuẩn bị cửa hàng thôn trang dưới danh nghĩa của mình, chỉ chờ sau khi ta thành thân, vào ngày cử hành nghi thức nạp thiếp thì sẽ tặng cho nàng.
Nàng lại nghĩ ra độc kế để hủy diệt trong sạch của ta, một con đường sống cũng không cho ta.
Sau đó, nàng và Lạc Ngọc Chương tiếp tục tiền duyên, còn muốn mua chuộc bà đỡ, đợi ta sinh sản thì hại chec ta.
Ta nhớ rõ bà đỡ kia là ai, kiếp này muốn xử trí bà ta, vì vậy mới phát hiện bà ta đỡ đẻ cho Dung Nguyệt, lúc này mới để ta cứu Dung Nguyệt một mạng.
Giờ đây, ta đem Tô Uyển đưa vào cung. Tranh sủng trong cung càng tàn khốc hơn so với hậu trạch, nhưng mà, đương kim Hoàng Hậu khoan dung, nàng ở trong cung, không nói đại phú đại quý, chỉ cần an phận thủ thường, tóm lại cũng trôi qua ngày với tư cách là một chủ tử.
Nhưng, cung yến năm trước, nàng cố ý đem rượu đổ vào người ta, muốn thừa dịp ta thay quần áo, an bài cho ta tội danh tư thông với thị vệ trong cung. Nàng hận ta không toàn lực giúp nàng tranh sủng, hận ta chỉ cho bản thân mình danh hào cáo mệnh, cũng sợ ta nói ra chuyện trước khi vào cung nàng và Lạc Ngọc Chương có tư tình.
Ta nhìn Lạc Ngọc Chương: “Tô Uyển từ lâu đã muốn giec ngươi, ngươi chec đi, nàng sẽ càng cao hứng, không ai biết quá khứ của nàng. Lúc ngươi biết mình “không được”, cũng không thấy ngươi vì nàng thủ thân như ngọc. Bây giờ biết không còn đường sống, lại bắt đầu thâm tình cho ai xem?”
Bệnh do kiến độc gây ra càng ngày càng nặng, hắn chỉ có thể kéo dài hơi tàn, cho đến ngày sinh nhật của Tô Uyển.