PHỤ NỮ CHỦ ĐỘNG THEO ĐUỔI CÓ ĐƯỢC TRÂN TRỌNG - 2
Cập nhật lúc: 2024-10-31 21:27:49
Lượt xem: 456
Anh đẩy cửa phòng bao ra, tay vẫn còn trên tay nắm cửa, nói với người bên trong: “Chúng tôi còn có việc, đi trước.”
Người trong phòng bao kêu lên: “Nhân vật chính phải đi rồi sao?”
Anh căn bản không để ý lời núi giữ của những người trong phòng bao, ôm tôi về nhà.
Vừa về đến nhà, tôi còn đang thay giày, anh đã ôm tôi từ phía sau, tay bắt đầu không thành thật.
Trên đường về phòng ngủ, quần áo bị anh cởi ra. Lúc anh đặt tôi lên giường, đang muốn đè xuống, tôi còn giả vờ rụt đầu giường. Mắt cá chân bị anh kéo lại.
Giọng anh khô nóng bất an: “Đốt lửa, còn muốn chạy.”
Một tay anh đan vào tay tôi, tay kia chống sau ót tôi, hôn đến xâm lược ngang ngược.
Tôi lẩm bẩm: “Lục Ngôn Triệt, em thích anh, thật sự rất thích anh.”
Lục Ngôn Triệt đáp lại tôi, môi cũng không rời khỏi cổ tôi: “Ừm, anh cũng vậy.”
Tôi có chút hối hận, không nên trêu chọc anh, bị anh giày vò cả đêm.
03
Anh mệt quá nên ngủ say. Đèn bàn hơi vàng chiếu vào sườn mặt anh.
Tôi nhìn đến mê mẩn, sống mũi cao thẳng, đôi môi mềm mại, khóe môi rất sâu, còn hơi nhếch lên.
Nếu như không phải cặp mắt của anh rất sắc, ấn tượng của anh để lại cho người ta nhất định là một quý ông lịch khiêm tốn ấm áp.
Nhưng anh không phải như vậy, lúc lên trung học, anh là tên lưu manh không ai dám chọc.
Lúc đó, cha tôi qua đời trong một vụ tai nạn hầm mỏ. Ông chủ bồi thường một khoản tiền trợ cấp, còn sắp xếp cho tôi vào trường học trong thành phố.
Tôi là một đứa nhà quê lên thành phố, khó tránh khỏi chuyện bị các ánh mắt khác thường soi mói. Đặc biệt là tôi còn không có mẹ, bọn họ còn đồn đãi mẹ tôi là gái điếm.
Không phải như vậy, mẹ tôi qua đời vì bệnh tật khi tôi còn nhỏ. Thế nhưng những tin đồn đó truyền đi giống như là sự thật.
Ngoại hình của tôi cũng không quá xinh đẹp, thế nhưng với đôi mắt thật to, lại phối hợp với khuôn mặt buồn tẻ, luôn luôn có chút cấm dục thanh thuần.
Tôi ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong lớp. Lúc đó đồng phục học sinh của tôi cũng chưa có, chỉ mặc áo ngắn tay đơn sắc, cổ áo bởi vì giặt quá nhiều lần nên hơi rộng.
Vì đã dậy thì, nội y lại không thích hợp nên thu hút ánh khác thường và trêu chọc dơ bẩn của những nam sinh xấu xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phu-nu-chu-dong-theo-duoi-co-duoc-tran-trong/2.html.]
Tôi không biết phản kháng như thế nào, chỉ có thể đáng thương rụt vào chỗ ngồi.
Một nam sinh kéo áo tôi. Không biết là áo quá cũ hay là sức của cậu ta quá mạnh, áo của tôi bị xé rách, bả vai còn lộ ra.
Tất cả nam sinh bắt đầu ồn ào, bọn họ vỗ bàn ghế. Tôi chỉ có thể oán hận nhìn bọn họ mà chảy nước mắt.
Có một nam sinh còn nói: “Thật cmn không thể nhìn bộ dạng đê tiện này của cô ta, ông đây nhịn không được.”
Còn có nam sinh phụ họa: “Lôi cô ta vào WC đi.”
Những lời ô uế của bọn họ đ.â.m vào tôi như những mũi dao.
Đột nhiên, có một giọng nói cao vút vang lên: “Đều cmn câm miệng cho ông! Ảnh hưởng giấc ngủ của ông đấy.”
Lục Ngôn Triệt đi tới, đẩy đám người ra nhìn vào bên trong, tôi nắm chặt chiếc áo bị xé rách, nhìn anh đầy cảnh giác, vì dáng vẻ của anh so với những nam sinh kia còn hung dữ hơn.
Anh nhìn bốn phía, quả nhiên, xách tôi lên như xách gà con. Tôi còn chưa kịp phản ứng, anh đã nhét tôi vào chỗ ngồi của anh, ném đồng phục lên người tôi.
Những nam sinh kia đều kích động ồn ào vỗ tay, chuẩn bị xem một vở kịch lớn. Kết quả Lục Ngôn Triệt lạnh lùng nói với bọn họ: “Sau này cô ấy là người của tôi, ai dám trêu chọc thì tôi g.i.ế.c chết.”
Mọi người đều biết gia đình của Lục Ngôn Triệt thương gia giàu có nổi danh trong thành phố, rất thoải mái, không dễ chọc. Những nam sinh khác khiếp sợ không nói lời nào, đối mặt nhìn nhau.
Lục Ngôn Triệt ngồi xuống vị trí bên cạnh tôi, tiếp tục nằm sấp ngủ.
Áo của tôi bị rách, lặng lẽ mặc đồng phục học sinh của anh vào, trong lòng cảm thấy ấm áp. Anh tựa như một chùm ánh sáng, chiếu vào cuộc sống đen tối của tôi. Cũng trở thành chấp niệm của tôi.
Trong giờ học anh đổi tư thế ngủ, mặt quay về phía tôi, giống như bây giờ. Lông mi thật dài rủ xuống, luôn làm cho tôi nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Sau đó, dưới sự chiếu cố của anh, không ai bắt nạt tôi nữa. Còn tôi, trở thành người hầu nhỏ của Lục Ngôn Triệt.
Anh là vận động viên chạy nước rút, trong lúc huấn luyện tôi bưng trà rót nước cho anh, làm chân chạy việc vặt. Lần đầu tiên tôi nghe đồng đội trêu chọc anh: “Bạn gái cậu à?”
Tôi đi theo phía sau, thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của anh. Chỉ nghe anh hời hợt: “Không phải, em gái.”
Thật ra thì thái độ của anh đối với tôi quả thật chỉ giống anh trai, khách khí và xa cách.
Cho đến sau khi tốt nghiệp, tôi nhận được thư thông báo trúng tuyển, cùng anh thi vào một trường học như ý nguyện. Cuối cùng tôi cũng lấy hết can đảm để tỏ tình với anh.
Ngày đó tôi ăn mặc tỉ mỉ, mặc một chiếc váy bồng màu trắng, lần đầu tiên tô son. Tôi hẹn gặp anh ở một hiệu sách.
Với mái tóc uốn, Lục Ngôn Triệt không mặc đồng phục càng đẹp trai hơn, nhìn tôi không dời mắt được.