PHU NHÂN SẾP TỔNG CHỈ THÍCH NẰM YÊN - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-08-17 12:54:32
Lượt xem: 583
Trước khi lấy Cố Minh Tu, việc kinh doanh của gia đình tôi chẳng mấy khởi sắc.
Mẹ kế sốt lên xình xịch, hận không thể lập tức nhét tôi cho lão già nào đó lắm tiền, đổi lấy vốn quay vòng.
Lần này Cố Minh Tu về nước, bà ấy là người nóng ruột nhất.
“Rốt cuộc con có quản được chồng không vậy? Không thì mau quay về đây, dì sắp xếp cho con đi xem mắt.”
“Ơ…thế không hay lắm đâu, con vẫn chưa ly hôn mà.”
“Cái đó là chuyện sớm muộn, lần này sắp xếp trai đẹp cho con.”
Lòng kháng cự của tôi biến thành rục rịch muốn thử vào khoảnh khắc nhìn thấy ảnh chụp.
Trai đẹp thiệt.
Lúc này tin đồn về Cố Minh Tu và Lâm Hạ đã ầm ĩ lắm rồi.
Có phóng viên tiết lộ video hai người trước sau ra vào khách sạn.
Đúng hôm anh về nước.
Không ít người đoán già đoán non rằng vụ đính hôn của Lâm Hạ sắp toang đến nơi rồi.
Tôi đang vội tìm đối tượng tiếp theo, nên muốn hỏi thử Cố Minh Tu xem anh có ý định gì.
Nếu muốn ly hôn thì nhanh lên.
Dẫu sao trai đẹp trên thị trường xem mắt không đợi lâu được.
Khi tôi tới trước cửa phòng làm việc của Cố Minh Tu, thư ký chặn tôi lên, vẻ mặt khó xử.
“Sếp Cố đang bực lắm, ngài…tốt nhất là đừng nên vào.”
Bấy giờ, tôi mới láng máng nghe thấy tiếng khóc nức nở của phụ nữ từ trong phòng vọng ra.
“Từ trước đến giờ em chưa từng làm gì có lỗi với anh, từ đầu tới cuối, em chỉ yêu mình anh. Sao anh lại giày vò em như vậy?”
Giọng của người đàn ông gần như lạnh nhạt, “Cô Lâm, tôi không bức ép cô, nên lựa chọn thế nào là do cô quyết định, đương nhiên, cô có thể chọn rút khỏi giới giải trí.”
A, đúng rồi, Lâm Hạ là một diễn viên nhỏ tuyến mười tám.
Chẹp chẹp, thật đúng là phân đoạn kinh điển của truyện ngược.
Tôi đang hóng say mê, bỗng cửa bị đẩy ra.
Tôi và cô gái bên trong mặt đối mặt với nhau.
Chỉ thấy người ta có đôi mắt sáng trong lúng liếng, long lanh như phát sáng, chỉ hơi hồng lên là đã khiến toàn thế giới thấy họ là người có lỗi.
Lâm Hạ thút tha thút thít, khóc cực kỳ đáng thương.
“Thấy tôi như này cô vui rồi chứ?”
“Tôi ghét cay ghét đắng mấy người.”
“Tránh ra!”
Cô ta đẩy tôi một cái rồi biến mất ở cuối hành lang.
“.....”
Rõ ràng là Lâm Hạ với Cố Minh Tu cãi nhau rồi.
Lúc này nếu tôi biết điều thì nên đánh xe về nhà.
Nhưng tiền đề của biết điều phải kiến lập trên cơ sở tiền đã vào tay.
Anh má nó không bỏ ra một cắc nào còn đòi tĩnh tâm à, không có cửa đâu!
Hai phút sau, tôi hùng hổ đá bật cửa phòng làm việc của Cố Minh Tu.
Giấy tờ tán loạn dưới chân bị thổi lật lại.
Lộ ra nội dung hợp đồng trên đó.
Cố Minh Tu vậy mà cưỡng ép Lâm Hạ kí hợp đồng bán thân?!
C.ưỡng ép ch.iếm đoạt phiên bản đời thực à?
Mẹ nó chứ.
Đúng là không phải người…….
Cố Minh Tu đang ngồi trên ghế ông chủ, nghe thấy động tĩnh bèn đưa mắt lên nhìn.
Đáy mắt còn vương nét lạnh lẽo chưa tan hết.
Tôi nuốt miếng nước bọt, eo nhỏ cong một cái, cầm một tập A4, trưng ra tư thái của chính cung, đi thẳng tới bàn của sếp tổng.
“Cố Minh Tu! Tôi làm trâu làm ngựa cho cái nhà này 3 năm, không có công lao cũng có khổ lao, vậy mà anh dám—--”
Cố Minh Tu cất tài liệu đi, cúi đầu bấm điện thoại một lúc.
Đinh!
Điện thoại nhận được thông báo chuyển tiền: 3 triệu — Ghi chú: Tự nguyện cho.
Lời thoại kế tiếp mắc kẹt nơi cổ họng, trong nháy mắt thư thái cả người.
Cố Minh Tu nhấc mắt lên, hỏi: “Anh làm sao?”
Nửa bên mặt của anh tắm trong ánh nắng, lại không thể che đi vẻ mệt mỏi nơi đáy mắt.
Tôi vuốt phẳng tập hợp đồng, đặt lên bàn anh, “Với công lao nhỏ vậy mà anh đáp đền gấp ngàn lần, không hổ là tấm gương mẫu mực của giới ông chủ.”
“Ừ, biết rồi, còn chuyện gì không?”
Cố Minh Tu rõ là không có kiên nhẫn, không muốn dây dưa với tôi.
Tôi biết điều lắc đầu, khi quay người thì đụng ngay mặt một anh chàng khác.
Ơ?
Nom hơi quen quen.
Đây chẳng phải đối tượng xem mắt mẹ kế giới thiệu cho tôi à?
Anh ta đẹp trai thật………..
“Chào anh……..”
Tôi lập tức chuyển tông giọng thỏ thẻ, chỉ thiếu nước viết hai chữ vui sướng lên mặt.
Trai đẹp không có phản ứng gì, ngược lại là Cố Minh Tu đáp lời, giọng điệu khó chịu rành rành:
“Thời gian tới không được phép qua đêm bên ngoài, ngoan ngoãn ở nhà cho anh.”
Tôi vừa định phản bác.
Cố Minh Tu lại khẽ cười: “Trong vòng 24 giờ có thể thu hồi tiền chuyển khoản đấy.”
……….
Lấy được 3 triệu rồi thì tôi chẳng còn lý do gì để gây rối.
Cố Minh Tu dường như rất bận, mãi chẳng thấy về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phu-nhan-sep-tong-chi-thich-nam-yen/chuong-3.html.]
Trong vòng một tháng này, tài nguyên của Lâm Hạ liên tục bị cướp.
Dường như đã bị cả cái showbiz phong sát.
Trong bữa tiệc rượu hôm nay, tôi bất ngờ gặp được Lâm Hạ đang bị người bắt nạt.
Váy cô ta bị ai đó hắt vang đỏ lên, người co quắp trốn trong góc, khóc rất đáng thương.
Tối nay Cố Minh Tu tụ họp thương thảo chuyện làm ăn hết cuộc này tới cuộc khác.
Bận rộn không có thời gian rảnh.
Trong lúc đó thì chẳng hề nhìn Lâm Hạ lấy một lần.
Tôi đi qua, đang định len lén bê đi một bát gà rán popcorn lại bị Lâm Hạ bắt quả tang.
Cả người tôi run lên một cái rồi cứng đờ tại chỗ.
“Cô…….cô ăn gà rán popcorn không? Không ăn thì tôi mang đi hết nhé…..”
Lâm Hạ sững người, sau đó nước mắt càng chảy ào ào.
“Ngay cả cô cũng muốn bắt nạt tôi sao?”
“Gia thế nhà tôi kém hơn cô, quan hệ cũng kém hơn cô, bây giờ còn không có cả tư cách đứng cạnh mấy người hay sao?”
“....”
Một câu thôi đã thành công làm tôi cứng họng.
Tôi thấy đầu óc Lâm Tử ít nhiều cũng có bệnh.
Nhưng tôi cũng không dám chọc vào, đành bưng bát né ra thật xa.
Lúc Cố Minh Tu nhìn thấy thì tôi đang ở trước mặt Lâm Hạ “cướp” đi một bát gà chiên popcorn to.
Cố Minh Tu đang nói bỗng dừng lại, sắc mặt hòa nhã bị quét sạch.
Anh nói với người đàn ông bên cạnh điều gì đó rồi sải bước về phía tôi.
“Này, em không bắt nạt cô ta nha—-”
Anh không nghe tôi giải thích, mặt lạnh tanh túm lấy cổ tay tôi, kéo tôi ra sau anh rồi nói với Lâm Hạ:
“Cô Lâm, hình như tôi đã bảo cô hãy tránh xa vợ tôi cơ mà.”
Tôi ngơ ngác ôm bát gà chiên.
Hả?
Không mắng mình à?
Lâm Hạ vội vàng nhận lỗi, “Xin lỗi…….nhưng anh Cố, tôi không nhịn được…….”
“Tôi không hi vọng có lần sau.”
Cố Minh Tu nói xong, kéo tôi rời khỏi hội trường.
Cả đoạn đường tôi cúi đầu im lặng.
Rượu và gà chiên trộn thành một đống nhộn nhạo trong bụng, sinh ra một phản ứng hóa học kỳ lạ.
Hơi chóng mặt, còn có chút sung sướng nữa.
Vừa được Cố Minh Tu đưa về phòng, tôi liền đá luôn đôi giày cao gót ra khỏi chân rồi chạy quanh phòng.
Cố Minh Tu tóm lấy tôi, ôm ngồi lên giường.
“Uống bao nhiêu rồi?”
Sơ mi của Cố Minh Tu bị tôi làm nhàu, mùi đàn hương nhàn nhạt trên người anh bắt đầu lan ra.
Ngón tay thô ráp khẽ mân mê cổ tay của tôi, mang đến cảm giác ngứa ngáy khó tả.
Tôi cứ nhúc nhích không yên, liều mạng giãy ra: “Thả ra, thả ra, thả ra, thả ra—---”
Anh bịt kín miệng tôi, “Im lặng, đừng hét be be lên nữa…” Người anh lành lạnh, rất thoải mái.
Tôi chống người dậy, vòng tay qua cổ anh, giây phút bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của Cố Minh Tu dần dần tối lại. Dường như anh đang chờ tôi mở lời.
Tôi sáp lại gần, hỏi: “Anh chàng đẹp trai ở văn phòng anh tên gì thế?”
Đôi mắt anh tuấn của Cố Minh Tu híp lại, “Em có chắc muốn nói đến thằng đàn ông khác trước mặt anh không hả?”
Bầu không khí ám muội lặng lẽ lưu chuyển trong bóng đêm.
Tôi chưa thỏa mãn hừ hừ vài tiếng.
Chỉ cảm thấy gương mặt anh thật là cám dỗ.
Vì thế tôi như bị ma ám, sờ lên môi anh: “Vậy anh cho em nếm thử nhé, được không?”
Ngón tay dài của Cố Minh Tu trượt nhẹ trên lưng tôi.
Khiến tôi như tan ra thành một vũng nước.
Cố Minh Tu đột nhiên ôm tôi lên, đi vào phòng tắm.
Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng tắm phác họa từng đường nét sắc sảo trên mặt anh.
Anh xắn tay áo, đặt tôi vào bồn tắm.
Khẽ khàng dỗ dành: “Shhh….Tắm xong sẽ cho em thử.”
Câu này tôi thích nè! Nháy mắt ngừng giãy dụa, sờ lên cơ bụng tám múi của anh, hỏi: “Thật chứ?”
“Thật.”
Quá trình tắm rửa quá phức tạp, tôi chẳng còn nhớ rõ nữa.
Chỉ nhớ mình vốc một vốc nước ấm hắt lên áo sơ mi của người ta.
Sự tình phát triển nhanh chóng theo hướng không thể đoán trước được.
Ngoài cửa sổ lắc rắc mưa phùn.
Có ai đó nắm tay tôi đặt lên một vòng eo thon gọn.
“So với những người từng ngủ cùng thì ai hơn?”
Tôi chỉ cảm giác cả người sắp nóng chảy rồi, chỉ lẩm bẩm một cách mơ hồ, “Eo ngon thế…..Em thích —--”
Bên tai vang lên tiếng cười, “Kém lắm, ôm chặt vào, rớt là anh mặc kệ đấy.”
Đến khi xong xuôi, hình như đã qua nửa đêm.
Mí mắt tôi nặng trĩu, vùi mặt vào chiếc gối mềm mại, hoàn toàn không muốn động đậy gì nữa.
Đối phương kiên nhẫn xoa bóp cái eo nhức mỏi của tôi vừa nói gì đó.
Nhưng đầu óc hỗn độn của tôi không nhớ được nhiều.
Chỉ nhớ hai câu.
“Cách xa Lâm Hạ ra, nếu không em sẽ c.h.ế.t rất thảm đấy.”