Phong Môn Quan - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-05-14 20:53:22
Lượt xem: 659
Là anh tôi.
“Em gái, Phỉ Phỉ nói không muốn ở phòng của anh. Em thiệt thòi một chút, đêm nay đổi phòng với anh nha?”
Tôi nhìn sang cô gái đó.
Cô ưỡn cái bụng bầu năm tháng lên, vẻ mặt mang chút chán ghét nói: “Căn phòng này thì miễn cưỡng chấp nhận đi.”
Tôi còn chưa đồng ý đổi phòng kia mà?
Ngay lập tức anh tôi nhét lá bùa trong tay anh cho tôi, rồi đẩy tôi ra cửa.
Thế là tôi chỉ đành đi sang phòng của anh.
Chị dâu tôi là bị băng huyết tại đây mà ch.ết.
Không biết có phải là ảo giác không chứ hình như tôi vẫn còn ngửi được loáng thoáng mùi m.áu tanh.
Nhiệt độ trong căn phòng cũng rất thấp, cảm giác ớn lạnh dưới lòng bàn chân.
Lại một lần nữa tôi cầm lá bùa dán chặt lên cửa.
Nhưng tôi lại không có lòng tin nào cho rằng tôi sẽ sống sót qua đêm nay.
Khi nằm trên giường, phía sau lưng tôi có một luồng khí lạnh như đang muốn chui vào cơ thể của tôi, khiến cho toàn thân tôi lạnh buốt đến cứng đờ.
Cũng chả biết tôi ngủ từ khi nào.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Đến nửa đêm, trong cơn mơ màng, hình như tôi nghe có tiếng gõ cửa.
Ngay lập tức tôi giật mình tỉnh dậy.
“Tiểu Huê, là chị đây, mở cửa đi em, chị dâu đem đồ ăn ngon đến cho em này.”
Giọng nói của chị dâu, vẫn dịu dàng như ngày nào.
Nhưng tôi lại không có dũng khí bước ra mở cửa.
Ầm ầm! Ầm ầm!
“Mau mở cửa đi Tiểu Huê, em không muốn gặp em bé nữa sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phong-mon-quan/chuong-8.html.]
Tôi bịt miệng lại không dám lên tiếng.
Bên ngoài tiếng gõ cửa vẫn vang lên.
Càng lúc càng lớn, sau đó liền trở thành tiếng đập cửa.
Rầm rầm! Rầm rầm rầm!
“Mở cửa! Mở cửa đi! Mau mở cửa cho tao!”
Tôi nhìn cánh cửa sắp bể nát, tưởng chừng như giây tiếp theo, chị dâu tôi liền có thể phá cửa bước vào phòng.
Cũng may, cho đến khi âm thanh đó biến mất, cánh cửa vẫn không bị gì cả.
Nhưng rất nhanh, tôi liền nghe thấy tiếng gõ cửa từ phòng khác.
“Aaa! Đừng, đừng có qua đây!”
Không biết tiếng hét từ đâu phát ra, dọa cho tôi hoảng hồn một phen.
Nhưng tôi không dám ra ngoài nhìn xem có chuyện gì.
Đến khi tôi tỉnh lại thì bên ngoài cửa có rất nhiều tiếng xầm xì to nhỏ.
Tôi vội chạy đến xem.
Nhìn thấy không ít người đang vây quanh cửa phòng tôi.
Tôi vừa chen vào thì trông thấy cảnh tượng khủng khiếp kinh hoàng.
Cô gái mà anh tôi dẫn về đang nằm gục trong vũng m.áu, bụng của cô ta như bị thứ gì đó xé toạc ra vậy.
Bên trong là đứa bé chưa thành hình hoàn chỉnh, mang theo dây rốn bò ra ngoài, cuối cùng cũng gục trên đất không còn động tĩnh gì nữa.
Tôi muốn hét lên, nhưng âm thanh nghẹn ngay cổ họng không phát ra được, hai hàm răng va vào nhau nghe lập cập lập cập.
Ông chú năm cầm la bàn đi xung quanh phòng tôi.
Sắc mặt của ông trở nên rất khó coi.