Phòng livestream ác mộng - Chap 10
Cập nhật lúc: 2025-02-26 08:44:01
Lượt xem: 71
Phúc cũng biết được chuyện đó cậu dặn Đạo không được tách ra khỏi mình rồi quát ba người đang la hét tuyệt vọng kia :
- Im lặng đi, lửa không đốt mấy người. Đã có gan đi tìm ma thì cũng phải có cái gan mà đối diện chứ. Nãy thấy hưng phấn lắm mà.
Ba người đó bị quát đến tỉnh, xoay sang nhìn cậu rồi sực nhớ tới Đào Yêu. Vội chạy tới túm lấy cô ta cầu cứu. Tên Thuận dơ chân đá bọn họ ra :
- Cút đi, ai rảnh quan tâm bọn mày.
Ba người đó tụm lại chửi bới, nói là đã giao tiền rồi nhóm người đó cũng hứa sẽ bảo vệ họ, giờ muốn lật lọng hay gì. Nói qua nói lại thì muốn xông vào đánh nhau. Cuối cùng vẫn bị khí thế hung ác của đám săn ma doạ cho cụp đuôi lại.
Đồng hồ điểm ba giờ ba mươi phút, ánh lửa dần biến mất. Không gian lại chìm vào sự im lặng và tối tăm.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài, bây giờ mới chính thức là trò quỷ vào phòng. Không một ai đi lại mở cửa, người bên ngoài cũng không lên tiếng. Tiếng gõ cửa cứ vang lên đều đều.
Giọng nói của Phúc vang lên phá đi không khí ngột ngạt trong phòng :
- Mở cửa thôi. Ban nãy ai ở vị trí thứ nhất ?
Ba nam sinh chỉ về phía Liễu :
- Là cô ấy.
Liễu cúi gằm mặt, sắc mặt âm trầm như nhỏ thành giọt nước. Cô ta liếc mọi người một cái rồi chầm chậm đi lại mở cửa. Khi đi ngang qua chỗ Phúc, cậu nghiêng người che đi ánh mắt của mọi người rồi kín đáo vẩy một ít nước lên người cô ta.
Tuy thế nhưng vẫn bị Đạo nhìn thấy, cậu ta lén hỏi :
- Cậu làm gì thế ?
Phúc cười khì :
- Gọi cha mẹ cô ta tới bảo vệ con gái.
Cậu cười gian xảo quá làm Đạo rúm ró không dám hỏi thêm câu nào. Liễu cũng đã ra ngoài, cánh cửa lại tiếp tục đóng chặt.
Cô ta lầm lũi đi dọc hành lang vắng tanh, lưng càng ngày càng còng xuống. Hơi thở Liễu ồ ồ khó nhọc thở từng hơi gấp gáp, sống lưng như bị núi đè. Ma quỷ xung quanh không ai dám lại gần.
Liễu đổ mồ hôi hột, thái dương giật từng cơn đau điếng. Người cô ta đã gập xuống, mặt đối diện với sàn nhà lạnh lẽo. Đôi mắt trợn tròn tràn đầy sợ hãi, bên tai vang lên những tiếng cười khúc khích :
- Mẹ à..
- Con gái ơi...
- Em gái..
Từng tiếng gọi ma quỷ vây chặt lấy cô ta, Liễu sợ đến run rẩy, cả người lạnh toát.
Trên lưng cô ta cõng đầy oan hồn đỏ như máu. Tất cả đều cười gọi lên cô ta, trong ánh mắt là sự khổ sở, thù hằn.
Liễu khó nhọc nói :
- Cha mẹ..chị à..tha cho con..tha lỗi cho con..con à..tha cho mẹ đi..
Đứa trẻ đỏ hỏn bấu chặt cổ cô ta, nó ghé lại gần bên má Liễu không ngừng cọ cọ rồi
lại cười :
- Mẹ ơi đi theo con đi..đau lắm đó mẹ..
Cái miệng chưa mọc răng bắt đầu nhú lên hai cái răng nanh đen sì, ghim chặt vào cổ Liễu. Máu b.ắ.n lên trên tường, chảy ồ ạt xuống sàn nhà. Những oan hồn khác cũng bắt đầu xâu xé cô ta. Chỉ cần một con quỷ nào lại gần đều sẽ bị chúng hung hãn đuổi đi. Cho đến khi Liễu biến thành một bãi m.á.u thịt hỗn độn.
Hết chương 7.
08.
Dù đã như vậy rồi nhưng những oan hồn ấy cũng không cam lòng rời đi. Họ chờ đợi để có thể xé nát hồn phách Liễu. Chỉ như thế
mới tiêu tan đi phần nào thù hận và đau khổ của họ. Nỗi đau thể xác và sự phản bội đến từ người thân ruột thịt mãi in hằn trong chấp niệm. Khiến họ dù đã g.i.ế.c kẻ đó rồi vẫn không thể siêu sinh. Họ trở thành một phần của quỷ vực.
Lúc đó Phúc cũng đang nói về Liễu, giọng điệu cậu bâng quơ :
- Giết cha g.i.ế.c mẹ g.i.ế.c chị g.i.ế.c con. Lòng dạ còn hơn cả rắn rết, chỉ vì theo đuổi cái gọi là vẻ đẹp vĩnh cửu. Cô ta làm vậy có phải do cô không ?
Cậu nhìn Đào Yêu rồi hỏi. Hắc vu sư theo đuổi những thứ rất khó lý giả, chúng chấp nhất đến kì lạ, cũng ác độc kinh người. Liễu vốn lớn lên trong sự yêu thương chiều chuộng của người nhà. Vì thế mà lỡ dở có mang với người ta, cũng bị vợ người ta làm
hỏng mặt. Khi Đào Yêu tìm tới thì cô ta gần như nửa điên rồi.
Sau đó sa vào cổ thuật, trực tiếp dùng m.á.u thịt thân nhân nuôi cổ. Ban đầu cô ta dùng cái thai mình ghét bỏ để nuôi cổ, đổi được da thịt lành lặn. Nhưng sau đó lớp da ấy bắt đầu thối rữa không thể dùng nữa. Liễu lại tiếp tục đánh chủ ý lên những người khác. Từ người chị xinh đẹp khiến cô ta ghen tị tới bố mẹ luôn cho cô ta muốn gì được nấy. Quỷ cổ gặm nhấm họ từ sống tới khi chết. Linh hồn họ cũng bị quỷ cổ giam cầm ngay bên cạnh Liễu. Nhìn cô ta vui vẻ sống từng ngày trên mạng sống người thân. Oán khí của thù hận cứ thế lớn lên từng ngày. Lúc này cô ta không chỉ phải chịu cảnh bị oan hồn xé xác mà còn bị quỷ cổ phản phệ.
Đào Yêu không nói gì nhưng bàn tay đã
nắm chặt căng thẳng nhìn về phía cánh cửa.
Cốc cốc cốc. Liễu đã trở lại.
Thuận chần chừ, anh ta không biết có nên mở cửa hay không. Anh ta nhìn về phía Đào Yêu, đợi cô ta gật đầu rồi mới mở cửa.
Cánh cửa mở ra, Liễu mặc bộ đồ dính đầy máu, cánh tay đang lủng lẳng trên không trung. Nhìn thấy Thuận, cô ta nghẹo đầu lại cười.
Thuận nhìn ra phía sau lưng Liễu thấy không có gì mới thở phào để cô ta đi vào. Liễu cười cười định bước vào thì bị Đào Yêu từ đằng xa chạy lại đạp ra ngoài. Cô ta giận dữ gào thét, m.á.u thịt vụn rữa rơi đầy đất. Liễu không cam lòng mà kéo người người đứng gần mình nhất ra theo. Tức thì
bị âm bài của Thuận đốt cháy da thịt, tiếng xèo xèo cùng mùi khét liên tục tản ra từ chỗ tiếp xúc.
Cô ta đau đớn rụt tay trở lại căm hận nhìn bọn họ.
- Tại sao lại là tao ..tao không muốn chết...bọn mày đều phải chết..
Phúc mỉm cười chỉ chỉ phía sau cô ta :
- Có người chờ cô nãy giờ đó.
Cần cổ bị gặm đến gãy của cô ta trúc trắc xoay ra đằng sau. Đối diện đều là những gương mặt quen thuộc đang nhìn cô ta chằm chằm. Không đợi cô ta làm gì thì bọn họ đã lao đến xé nát cô ta thêm một lần nữa. Ác nghiệt bùng lên, quỷ vực biến thành một màu đỏ như biển máu.
Chỉ còn ba kẻ nữa thôi. Kẻ tiếp theo là Thuận, người thứ hai rời khỏi phòng. Anh ta rời đi không bao lâu thì có người gõ cửa. Nam sinh tên Hà mở cửa theo ánh mắt của mọi người.
Thuận đang đứng bên ngoài, Hà nuốt nước bọt nhìn ra sau lưng anh ta. Thấy không có gì mới tránh ra để anh ta vào. Thuận mỉm cười bình tĩnh bước vào phòng.
Bảy cặp mắt khác dò xét nhìn anh ta cho tới khi cửa đóng lại. Người thứ tư chuẩn bị mở cửa cho Hà thì Thuận bắt lấy hắn, Đào Yêu đứng ngay gần đó vội vàng lùi mấy bước.
Ngay trước mắt họ, hàng trăm oan hồn ngo nge muốn thoát khỏi lớp da người lỏng lẻo ấy. Tiếng hét lại vang lên, mọi thứ bắt đầu
nhốn nháo lộn xộn. Hà sợ đến mặt mũi tái nhợt, cậu ta tròn mắt nhìn cánh tay đen đúa đang nắm lấy mình.
Không có cách nào khác, Phúc lấy một chùm lục lạc ra, dây tết trên đó đủ màu sắc nhưng sắc màu rất nhạt.
Đào Yêu trợn mắt nhìn chùm lục lạc, ánh nhìn đố kỵ và thèm thuồng tham lam.
Những hồn ma giả dạng Thuận không biết đó là thứ gì nhưng chúng thấy sợ hãi. Phúc tiến lại gần thì chúng lùi ra xa, cho đến khi đập lưng vào cánh cửa.
- Thả cậu ta ra. - Phúc nói.
Chúng đứng yên và nắm thật chặt Hà. Phúc lắc chùm lục lạc ấy. Lắc ba lần thì mặt cậu đã đỏ lự, những hồn ma kia không
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phong-livestream-ac-mong/chap-10.html.]
ngừng gáo rú. Cậu ném những lá bùa ra, thiếu đốt chúng thành tro bụi.
- Tôi vốn muốn siêu độ cho mấy người. Mấy người c.h.ế.t oan, ai cũng biết điều đó nhưng không có nghĩa được phép g.i.ế.c người.
Trong khu chung cư toàn là oan hồn, quỷ vực mỗi đêm đều mở ra rất nguy hiểm nếu người sống vô tình lạc vào. Chưa kể nếu ác quỷ ở địa ngục phú dã mượn đường này thoát ra ngoài. Oán khí rất lớn, cần phải có cao tăng và lạt ma siêu độ. Trong số đó còn có những người bị lừa tới đây làm hàng hoá trao đổi. Không thể g.i.ế.c hết, không thể trấn áp. Một là siêu độ hai là đày tất cả xuống địa ngục.
Đào Yêu nhìn chằm chằm gương mặt đỏ như gấc của Phúc mà cười :
- Không có Âm Sinh Thuật mà dám dùng Âm Bổng. Sinh vào ngày chí dương đúng thật là tốt, dương khí mạnh đến mức làm Âm Bổng kêu thành tiếng. Ông già đó là gì của mày ?
Cẩn thận cất chùm lục lạc đi, Phúc quay đầu không thèm nhìn cô ta thêm một lần. Chỉ nói với những người khác :
- Thuận c.h.ế.t rồi, tất cả đều phải ở trong phòng không được ra ngoài.
Cậu mở cái bình sứ trong ba lô ra, đổ một ít nước trong đó lên cửa rồi quay lại ngồi cạnh Đạo.
Tên Hiếu cười hì hì nói với cậu :
- Tưởng tốt đẹp thế nào, thì ra cũng là cái
đứa giả vờ giả vịt. Dầu xác c.h.ế.t của mày đậm mùi thật đấy.
Phúc cũng cười :
- Tinh luyện từ những kẻ ác ôn như anh thì đúng là mùi sẽ rất đậm. Khi gặp được anh là tôi đã rất phấn khích, lọ dầu này cũng sắp thấy đáy rồi.
Dầu xác c.h.ế.t là thứ được vu sư thuật sĩ tinh chế từ xác chết. Chúng không phải là mỡ mà là thứ nước sẽ chảy ra khi đốt xác ở một nhiệt lượng nhất định, kèm theo với kỹ thuật của vu sư hoặc thuật sĩ. Thứ này âm tà, những vật không sạch sẽ chỉ cần ngửi thấy thứ này sẽ tìm tới. Thường dùng nhất trong những lần thỉnh ma quỷ.
Khi đó cậu đã vẩy thứ này lên người Liễu, để cô ta mất đi sự che chắn của quỷ cổ trở
thành miếng thịt dê trong mắt đám ma quỷ ngoài kia.
Đào Yêu nói một cách chắc chắn :
- Mày là bạch vu.
Phúc lắc đầu :
- Không có bạch vu hay hắc vu gì ở đây. Gọi như thế là để cho mấy người cái tên mà mấy người mong muốn thôi. Chúng tôi chỉ là vu, còn mấy người là kẻ làm trái giáo huấn của vu tổ bị vu tộc trục xuất đuổi thẳng cổ mà thôi. Cô không xứng là vu.
- Mày..- Đào Yêu tức giận nhưng lại không biết nói gì để phản bác. Cô ta đi lại chỗ khác ngồi xuống.
Phúc lại nói :
- Quỷ vực sẽ nhanh chóng đóng lại thôi. Chỉ là mấy người chuẩn bị tâm lý một chút sau này còn ra đứng trước vành móng ngựa.
Hiếu hằm hè :
- Vì sao ? Bọn tao phạm tội gì nào ?
Phúc chỉ bốn người khác rồi lại chỉ cậu :
- Lừa đảo g.i.ế.c người. Bọn tôi vừa là nhân chứng vừa là vật chứng. Chắc giờ anh muốn g.i.ế.c tôi lắm nhỉ đồ sát nhân biến thái.
Đúng là thế thật, chỉ cần hắn xông lên thì chưa cần đấu pháp, hắn đã bị Đạo và Phúc hai chàng thanh niên cao lớn quật ngã rồi.
Hắn như quả bóng xì hơi, đờ đẫn ngồi một chỗ. Hắn nhớ lại những gì mình làm khi trước. Hắn gọi một cô bé tới rồi cho nó kẹo, dắt nó đi chơi cầu trượt và vòng quay ngựa gỗ. Sau đó hắn dắt cô bé về nhà, một căn nhà bán hầm xập xệ trong khu phế liệu. Rồi từ từ, chậm rãi bẻ từng ngón tay và khớp xương con bé mặc cho tiếng khóc thảm thiết ấy không ngừng vang lên. Hắn ném con búp bê đã bị bóp nát đó vào hầm đốt rác, con bé sống sờ sờ bị thiêu chết.
Giờ nghĩ lại, hắn không hề hối hận. Thậm chí mỗi khi nhớ lại hình ảnh hắn chơi đùa với búp bê là hắn lại hưng phấn đến run rẩy tay chân. Từ nhỏ hắn đã thế, từ những con ch.ó hay mèo hoang bị bóp c.h.ế.t cho vào thùng giấy rồi đến những đứa bé ngây thơ chỉ biết khóc gọi mẹ. Hắn đã luôn nghĩ khi lần đầu trông thấy một đứa nhỏ chơi búp bê vải, hắn nghĩ nếu đó là một vật sống
biết cựa quậy thì sao nhỉ ? Hắn cố chôn giấu ý nghĩ ấy vì hắn không thể làm được. Bọn nhỏ sẽ không đi theo một người lớn lạ mặt.
Hiếu đã rất vui vẻ khi nhận ra mình mắc bệnh bị lùn hoá, hắn giữ mãi ngoại hình đứa trẻ mười hai tuổi. Hắn nghĩ hắn được chơi búp bê rồi, không còn là những con mèo nhỏ nằm trong hộp giấy nữa.
Phúc không biết những chuyện này, nhưng cậu thấy hắn dính máu. Chỉ cần giao hắn cho công an thì họ sẽ tìm ra thôi.
Lúc này lại có tiếng gõ cửa vang lên. Ai nấy cũng nâng cao tinh thần cảnh giác. Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên :
- Mở cửa cho tôi với.
Là giọng cửa Liễu, người vừa c.h.ế.t cách đây không lâu.
Chờ mãi không có ai mở cửa, thứ ngoài kia rất sốt ruột nó ngửi được mùi âm tà của dầu xác chết. Nó đã nghĩ trong này không có gì nhưng nghĩ lại thì nơi này chỉ có quỷ, lấy đâu ra xác chết. Không ai mở cửa, nó không thể vào. Vì cánh cửa nối đến đây là quỷ vào cửa, không có sự cho phép thì nó không vào được. Đây là quy tắc.
Mọi người đều im lặng không lên tiếng khi mà tiếng gõ cửa ngày càng nhiều. Bọn họ sợ rằng cánh cửa ấy có khi nào sẽ đổ hay không.
Sau đó họ lại không nghe thấy gì nữa, đồng hồ chỉ bốn giờ sáng. Rõ ràng đã qua rất lâu sao chỉ mới bốn giờ sáng. Đào Yêu và Hiếu nhận ra điều gì, hai kẻ này trước
sau thi nhau tông cửa bỏ chạy.
Phúc đứng dậy phủi bụi trên người :
- Về thôi, từ nay đừng ngớ ngẩn mà đi tìm kích thích từ những thứ này, mấy người không đủ khả năng gánh hậu quả nó mang đến.
Bốn người kia dè dặt lại sợ hãi nhìn cậu, hình như là không dám đi. Cậu thở dài đi ra trước.
Khi xuống tới tầng một, từ xa đã thấy có ba bóng người. Một tên nằm trên đất, một người đứng còn một người thì quỳ. Thi trùng và thịt rữa đầy trên đấy, khi đạp trúng ai cũng cảm nhận được sự trơn trượt của m.á.u thịt đã nát bấy.
- Ông Trương muốn thanh lý môn hộ ở đây
à ?
Ông ấy ông trả lời Phúc mà nhìn người đang quỳ trước mặt mình. Khi vừa gặp ông, ả đàn bà này đã vội vàng tuồn ra cổ trùng ả nuôi hòng muốn kéo dài thời gian để bỏ trốn. Thậm chí còn ném tên đồng bọn ra giúp ả che chắn. Ả quên mất những gì ả biết là được ai dạy cho, trùng ả nuôi là trộm đi từ đâu. Khi bị cổ phản phệ lại thì không thể ngăn cản, chỉ có thể lê thân xác mục ruỗng vùng vẫy muốn xin tha mạng.
Lưỡi của Đào Yêu đã bị thực cổ ăn đứt, cuống họng không có lưỡi không ngừng há ra muốn nói chuyện. Quỷ Diện Sang ả khổ công nuôi dưỡng đang gặm cắn m.á.u thịt trong cơ thể rách nát của ả.
Ông Trương nhìn ả rồi lâm vào hồi ức. Hình như là ba mươi bốn mươi năm trước, khi
ông ngênh ngang ra bắc vào nam đi thăm thú muôn nơi. Khi đó ông chỉ mới hơn ba mươi, vẫn tràn đầy nhiệt huyết lại mang theo kiêu ngạo. Ông đã gặp và yêu cô gái trẻ đang bị bùa ngải hành hạ. Cô ta bị người ta bỏ bùa suýt c.h.ế.t may kịp gặp ông mà cứu được về. Sau đó cô ta đi theo ông, dần dần cả hai nảy sinh tình cảm. Ông còn kể cho cô ta nghe về chuyện của mình.
Ông kể ông có đôi mắt âm dương nhìn thấy ma quỷ, nhờ nó mà học được thuật nuôi trùng luyện quỷ của vu tộc thần bí. Cô gái của ông giương đôi mắt to tròn và ngưỡng mộ nhìn ông. Cô hỏi cô học có được không. Ông đã dạy cho cô ta, chỉ là người không có thiên phú dù vu tổ sống lại thì cũng chỉ vậy.
Câu chuyện người nông dân và con rắn luôn là lời răn đe chân thực nhất. Con rắn
ấy cắn trả người nông dân, cô gái đó cũng móc đi của ông một con mắt rồi mang theo cổ trùng trốn đi mất dạng. Lúc đó ông đã gửi Âm Bổng truyền thừa cho vu trưởng vu tộc, nếu không chắc chắn đã bị con ả này mang đi rồi. May rằng bạn cũ đã tìm tới cứu ông, giúp ông ghép một con mắt khác. Tiếc rằng không được bao lâu thì con mắt kia đã hỏng. Đã có lúc ông muốn biết vì sao cô ta làm vậy. Câu hỏi đó đã được một người giải đáp giúp :
- Đã vào giới này, không giữ được tâm thì sẽ sa ngã. Ngàn đời nay đã có trăm ngàn kẻ bị vu vứt bỏ.
Sau đó ông không lui tới trong giới thuật sư nữa, biến mất mấy chục năm. Khi trở lại thì đã là một ông Trương mù quét rác trong trường đại học. Giờ đây nhìn gương mặt quen thuộc ngay trước mắt, đã không
còn cảm giác căm hận khi bị phản bội nữa.
Ông đưa tay móc đi con mắt ấy, mặc cho m.á.u chảy đầm đìa trên gương mặt thân quen nọ. Thẳng tay bóp nát con mắt ấy rồi xoay lưng rời đi.
Phía đằng xa là ánh đèn nhấp nháy lập loè và tiếng còi xe công an. Họ lập án nhanh lắm, khi trời sáng hẳn khì khu vực này đã được dăng dây cẩn thận. Đưa Đào Yêu và Hiếu vào bệnh viện chờ hỏi cung thì họ bắt đầu lấy lời khai từ mấy người Phúc. Cậu kể hết, lại còn dần họ vào căn phòng chứa xác. Những ngày sau đó họ cũng phối hợp điều tra với công an.
Rất lâu rất lâu sau đó, trên một tờ báo người ta đọc được vụ án lừa đảo chấn động. Một nhóm người lừa những thanh niên trẻ tuổi đi tới nơi hoang vắng tìm ma
quỷ rồi g.i.ế.c họ. Số tiền lửa đảo trở thành con số thiên văn, cái app livestream kia biến mất chỉ sau một đêm. Điều tra sâu hơn thì cho thấy là do đám người kia lập ra. Quá trình điều tra còn phát hiện tội phạm còn là sát nhân hàng loạt, đã g.i.ế.c hàng chục đứa bé. Những hỉnh ảnh được cơ quan hình sự thông báo đã làm người dân dậy sóng. Hồi kết cho những án mất tích là một căn phòng đầy xác c.h.ế.t đang phân hủy.
Tuy vậy nhưng vẫn có người đặt câu hỏi. Vụ án này chỉ đơn giản là lừa đảo và những tên sát nhân thôi sao ?
Những người thực sự biết chuyện đã giữ kín, không một ai nói ra sự thật trong đó. Họ đang bận chữa trị khủng hoảng tâm lý rồi. Phía bên trên không công bố toàn bộ vụ án để tránh chuyện ma quái cổ thuật
làm dậy sóng dư luận. Chỉ là không lâu sau có một nhà từ thiện mời rất nhiều cao tăng tới khu chung cư kia làm lễ cầu siêu. Đại ý là để cho những người đoản mệnh đáng thương sớm ngày siêu thoát.
HẾT.