Phó bản sinh tồn vô hạn 2 - Thiên thần phiền não - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-11-24 00:15:47
Lượt xem: 20
Sau khi trở về, tôi liên tục tìm kiếm Yana.
Nhưng không thấy bóng dáng cô ấy đâu.
Đi đến một góc cua, tôi đụng phải lớp trưởng.
Anh ta lùi lại hai bước, nói lời xin lỗi.
Tôi gật đầu, định rời đi, nhưng anh ta lại gọi tôi lại.
“Tề Họa, cô là người chơi, phải không?”
Tôi nhìn anh ta chằm chằm, không trả lời.
Đột nhiên nói rõ như vậy, ý anh ta là gì?
Thấy tôi im lặng, anh ta lại nói: “Thị trấn này có rất nhiều vấn đề, chúng ta hợp tác sẽ có nhiều cơ hội chiến thắng hơn.”
“Để thể hiện thành ý hợp tác, tôi có thể nói cho cô biết phát hiện của tôi trước.”
“Chắc chắn cô cũng đã nhìn thấy, trong thị trấn không có một người già nào, nhưng tôi đã nhìn thấy.”
Có Lông vũ thiên thần, tôi có thể dựa vào sự chỉ dẫn của nó để tìm manh mối.
Trong lòng tôi không muốn hợp tác với anh ta, cảm giác anh ta mang lại cho tôi không tốt lắm.
Tuy rằng ngoại hình bình thường, nhưng dáng người và khí chất của anh ta đều rất tốt.
Hành động, cử chỉ toát lên vẻ tao nhã, lịch thiệp.
Vốn dĩ sẽ khiến người ta có thiện cảm.
Nhưng tôi lại không thích.
Giả tạo.
Nhưng lời nói của lớp trưởng đã khơi dậy sự hứng thú của tôi.
“Anh nhìn thấy ở đâu?”
“Tối nay tôi sẽ đưa cô đi, tận mắt chứng kiến.”
“Được, vậy thì chúng ta tạm thời hợp tác.”
Lớp trưởng đưa tay về phía tôi: “Hợp tác vui vẻ.”
Tôi đưa tay ra nắm lấy tay anh ta, đồng thời sử dụng Tinh thể ký ức có được từ phó bản trước.
Dò xét ký ức của anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/pho-ban-sinh-ton-vo-han-2-thien-than-phien-nao/chuong-11.html.]
Nhưng lại không nhìn thấy ký ức liên quan đến thân phận người chơi của anh ta.
Mà là, ký ức của anh ta với tư cách là học sinh, trên chuyến tàu hơi nước.
Là ký ức về “tôi”.
Trên tàu, ban đầu tôi hòa đồng với các bạn học.
Một ngày trước khi đến thị trấn, sau khi tỉnh dậy, sắc mặt tôi đột nhiên thay đổi.
Khuyên mọi người đừng đến thị trấn, hãy nhanh chóng quay về.
Lý do là, tôi đã mơ một giấc mơ.
Trong mơ, mọi người đều c.h.ế.t ở thị trấn, không ai sống sót.
Nhưng lời nói thần thần bí bí này lại không được mọi người công nhận, mà chỉ nhận được sự chế giễu.
Nói tôi nhát gan, thần kinh.
Chỉ là một giấc mơ thôi mà.
Đúng vậy, chỉ là một giấc mơ, nhưng “tôi” trong mơ lại không nghĩ như vậy.
Trong hình ảnh, có một nữ sinh mất kiên nhẫn phản bác.
"Cậu luôn nói tổ tiên nhà cậu là phù thủy, có khả năng tiên tri."
"Trời ơi, loại chuyện lừa gạt trẻ con này mà cậu cũng tin."
"Hơn nữa, phù thủy là đại diện của sự tà ác, xui xẻo, căn bản không đáng tin."
Không ai muốn tin.
Để ngăn cản mọi người, tôi định phá hủy dụng cụ vẽ tranh của những người khác.
Sau khi bị phát hiện, đã xảy ra tranh chấp, vô tình làm bị thương tay người khác.
Bởi vậy, tôi bị mọi người ghét bỏ, xa lánh.
Ngoại trừ thông tin được thông báo trên bảng thông báo hệ thống lúc ban đầu, tôi không có ký ức của nhân vật.
Đây thật sự là một thu hoạch bất ngờ.
Vậy thì, “tôi” hẳn là người chính trực và lương thiện.
Tại sao lại bị thị trấn Thiên thần cự tuyệt?
Tinh thể ký ức thật sự là một thứ tốt.
Tiếc là, mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần.