Pháo Hôi Tầm Thường - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-03-25 19:17:40
Lượt xem: 52
Hả?
Tôi c.h.ế.t máy trong ba mươi giây.
Lục, Dĩ, Hoài, cầu, hôn, tôi.
Mấy chữ này điên cuồng va đập trong đầu, khiến tôi hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào.
“Sao? Không muốn à?”
Lục Dĩ Hoài liếc mắt nhìn tôi, nửa cười nửa không.
Tôi lập tức hoảng hồn, tóc gáy dựng ngược, vội vàng xua tay:
“Không không không! Sao tôi dám chứ!”
Bộ não tôi cấp tốc vận hành, cố gắng phân tích rốt cuộc đây là tình huống gì.
Ngay lúc đó, đạn mạc hiện ra trước mắt tôi—
【Đàn ông mà không biết tự trọng thì cũng như cải thối, bỏ đi cho rồi. Nam chính không sạch, bỏ nhé.】
【Tỷ muội đừng vội đi, nam chính cầu hôn pháo hôi chỉ để chọc tức nữ chính thôi. Hai người họ thực tế chẳng có gì cả! Nam chính thân tâm đều sạch!】
【Sau này nam nữ chính hóa giải hiểu lầm, nam chính lập tức đá pháo hôi ngay.】
【Pháo hôi còn muốn giãy giụa? Trực tiếp bị bán sang Đông Nam Á luôn.】
Phán đoán tình hình nhanh chóng, phản ứng nhạy bén—đây là kỹ năng bắt buộc của mỗi “đào nữ”.
Chỉ trong nháy mắt, tôi đã hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra.
Hóa ra thế giới này là một cuốn tiểu thuyết.
Lục Dĩ Hoài là nam chính.
Cố Nhã Nguyệt là nữ chính.
Mà tôi—chẳng qua chỉ là một pháo hôi.
Lục Dĩ Hoài cầu hôn tôi, chỉ là để chọc tức Cố Nhã Nguyệt.
Đợi hai người họ làm lành, tôi sẽ lập tức bị đá văng không thương tiếc, thậm chí còn có nguy cơ bị bán sang Đông Nam Á, c.h.ế.t không toàn thây.
Còn nam nữ chính? Đương nhiên sẽ sống hạnh phúc bên nhau đến cuối đời.
Hừm.
Vịt Bay Lạc Bầy
Bảo sao…
Tôi còn tưởng cuối cùng cũng có người có thể nhìn xuyên qua vòng một 36D của tôi, thấy được tâm hồn yếu đuối bên trong.
Thì ra—chỉ là muốn biến tôi thành công cụ.
Cũng hợp lý đấy.
Bóng tối trong lòng tôi lại bắt đầu trườn bò.
Tại sao chuyện tốt đều để cho hai người đó hưởng hết vậy?
Vừa giàu, vừa đẹp, vừa có tình yêu ngọt ngào, thậm chí còn là nhân vật chính trong tiểu thuyết.
Thế này thì loại người tối tăm như tôi sống sao nổi?
Cái tác giả chó này cũng quá bất công rồi đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phao-hoi-tam-thuong/chuong-3.html.]
Nhưng nghĩ lại, nếu tôi là tác giả, có lẽ cũng chẳng nỡ—
Chắc chắn sẽ muốn dâng hết mọi điều tốt đẹp trên đời cho nhân vật chính, cưng chiều họ như con ruột, ban tặng một cuộc đời rực rỡ hoa lệ.
Còn pháo hôi?
Hà! Ai quan tâm chứ.
Cần thì lôi ra để thúc đẩy cốt truyện.
Không cần nữa thì phẩy vài nét bút cho biến mất.
Thậm chí, còn có thể dùng để kích thích cảm xúc độc giả—
Trước tiên, xây dựng một con pháo hôi như một kẻ “trà xanh”, suốt ngày tranh đấu với nữ chính, khiến độc giả tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Sau đó, đến hồi cuối lại vẽ ra cảnh nó bị hành hạ đến thảm thương, c.h.ế.t không toàn thây, để thỏa mãn tâm lý mọi người.
Nói trắng ra, chẳng phải thế giới này vận hành theo cách đó sao?
Nhất là tôi—lại còn thuộc loại pháo hôi low nhất.
Không có đầu óc, tầm thường, thực dụng, mê tiền, xu nịnh…
Những từ “không lên nổi mặt bàn” gần như khắc lên mặt tôi.
Cũng khó trách Lục Dĩ Hoài lại chọn tôi để cầu hôn.
Cố tình chọn một pháo hôi low nhất, để khiến nữ chính buồn nôn đến phát điên.
Thật điên rồ!
Tôi nhìn gương mặt lạnh lùng, cao ngạo của Lục Dĩ Hoài, ác ý trong lòng không cách nào đè nén nổi.
Nụ cười e lệ và nịnh nọt dần dần hiện lên trên mặt tôi.
Tôi ngoan ngoãn nhìn hắn, khẽ mở miệng:
“Được thôi, tôi đồng ý.”
Thế là, tôi trở thành vợ hợp pháp của Lục Dĩ Hoài.
Ngày cưới, Cố Nhã Nguyệt đứng ngây dại giữa đám đông.
Khi nhìn thấy tôi, đáy mắt cô ta lướt qua một tia chán ghét, như thể vừa thấy phải thứ gì bẩn thỉu.
Đạn mạc ngay lập tức tràn ngập màn hình—
【Tôi không chịu nổi nữa! Tác giả có thể đừng viết mấy tình tiết giả trà xanh ngược nữ chính được không?!】
【Hu hu hu, con gái tôi trông thật đau lòng, chó nam chính mau đi an ủi cô ấy đi!】
【Có ai để ý không? Cái mặt vênh váo của con pháo hôi kia trông thật khó chịu, tác giả mau chóng sắp xếp cho nó cút khỏi truyện đi!】
“Vênh váo đắc ý” ư?
Có lẽ vậy.
Tôi cười rạng rỡ, vui vẻ khoác tay Lục Dĩ Hoài.
Những kẻ pháo hôi như chúng tôi, cả đời có được mấy lần huy hoàng?
Đương nhiên phải tận hưởng trọn vẹn từng khoảnh khắc đắc ý rồi.
“Tiểu nhân đắc chí” ư?
Còn hơn là bị giẫm dưới chân, làm bùn nhão suốt đời.