Pháo Hôi Tầm Thường - Chương 15

Cập nhật lúc: 2025-03-25 19:26:08
Lượt xem: 21

Lục Dĩ Hoài không chết. Nhưng nhát d.a.o đó đã làm tổn thương thận của anh ta, cắt đứt hoàn toàn khả năng sinh sản.

Lục Dĩ Hoài hận Cố Nhã Nguyệt đến tột cùng. Không một người đàn ông nào có thể chịu đựng được nỗi nhục nhã này. 

Nếu trước đây anh ta còn chút tình cảm với cô ta, thì sau nhát d.a.o ấy, tất cả chỉ còn lại hận thù.

Xuất viện không lâu, anh ta thuê đội luật sư giỏi nhất, không chút nương tay mà kiện Cố Nhã Nguyệt, đẩy cô ta vào tù, lãnh bản án mười lăm năm giam giữ.

Nếu trước đó Lục Dĩ Hoài vẫn còn do dự giữa tôi và cô ta, thì giờ đây, tôi là lựa chọn duy nhất của anh ta.

Sau khi kết hôn, chúng tôi từng có một khoảng thời gian tương đối hòa thuận. 

Nhưng kể từ sau nhát d.a.o đó, Lục Dĩ Hoài ngày càng trở nên âm trầm và nóng nảy. 

Hơn nữa, vốn dĩ anh ta chẳng phải kẻ chung thủy gì. Chẳng bao lâu sau, anh ta bắt đầu bao nuôi đủ loại tình nhân bên ngoài. 

Có lẽ vì không còn khả năng ở phương diện kia, nên những ham muốn của anh ta lại trở nên méo mó hơn bao giờ hết.

Lục Dĩ Hoài đắm chìm trong rượu chè sắc dục, cơ thể ngày một phì nộn, lão hóa nhanh chóng. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phao-hoi-tam-thuong/chuong-15.html.]

Gương mặt từng phong lưu tuấn tú, giờ đây cũng trở nên béo tốt và kệch cỡm.

Nhà họ Cố hận anh ta vì đã đẩy cô con gái độc nhất vào tù, nên không ngừng đối đầu với Lục thị.

Hai nhà tranh đấu đến mức lưỡng bại câu thương.

Dù câu nói “con gián trăm chân, c.h.ế.t vẫn không ngã” (*ý chỉ thế lực lớn dù suy yếu nhưng vẫn có chút ảnh hưởng) có thể đúng, nhưng cuối cùng, Lục thị cũng chẳng còn huy hoàng như trước nữa.

Bây giờ, Lục Dĩ Hoài cũng chỉ có thể xem như một ông chủ nhỏ tầm thường mà thôi.

Vịt Bay Lạc Bầy

Hôm đó, khi anh ta lại say khướt trở về nhà, tôi bình tĩnh nắm lấy tay anh ta, từng nét từng nét ký tên lên tờ thỏa thuận ly hôn.

Số tiền một trăm triệu mà anh ta tặng tôi trước khi cưới, tôi đã sớm chuyển hết vào tài khoản của mẹ.

Sau khi chia tay, tôi đi con đường rực rỡ của tôi, anh ta bước cây cầu u ám của anh ta.

Từ đây, non cao nước xa, tôi tự mình hướng về nơi có ánh mặt trời.

~Hết~

Loading...