Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phản kích bạo lực mạng - 6

Cập nhật lúc: 2025-01-02 12:20:41
Lượt xem: 924

Những bình luận lên tiếng bênh vực tôi bị chìm nghỉm trong đám cỏ đầu tường tự phong mình là sứ giả của chính nghĩa.

 

Giống như kiếp trước, khi tôi gặp bạo lực mạng, người nhà tôi bắt đầu đ.â.m sau lưng tôi không thương tiếc.

 

Bọn họ nhận phỏng vấn báo chí, sử dụng những từ ngữ mập mờ, ám chỉ đúng là có trông thấy tôi thường xuyên ra ngoài với người đàn ông kia, nhiều lần đêm không về ngủ nhưng không biết là quan hệ thế nào.

 

Ngay cả bố mẹ của tôi cũng đã đưa ra bằng chứng xác thực thế rồi nên những vị anh hùng bàn phím trên mạng càng mắng hăng say, kiểu chưa mắng c.h.ế.t thứ toan tính dối trá là tôi đây thì sống không yên.

 

Đúng lúc này Cố Trạch Ngôn đăng lên ảnh chụp màn hình chuyển khoản thành công tám trăm vạn cho tôi, còn giả mù sa mưa khuyên nhủ tôi. Anh ta nói mỗi người đều có quyền đưa ra lựa chọn của riêng mình, mong tôi có thể nghĩ thoáng ra, tiếp tục nhìn về tương lai, tôi đón nhận tình yêu mới cũng là một chuyện rất tốt.

 

Anh ta đăng bài nói như vậy xong thì tôi càng bị mắng kinh khủng hơn. Phần tin nhắn riêng tư tất cả đều là rủa tôi đi chết đi, tôi không xứng được sống trên cõi đời này.

 

Tôi gọi điện thoại cho người nhà, bình tĩnh chất vấn bọn họ sao lại tung tin đồn nhảm trên mạng.

 

"Đó là đối tác làm ăn của con, các người đều biết rõ con không ngoại tình."

 

Giọng điệu của mẹ hơi chột dạ.

 

"Tao nói điêu cái gì? Tao có nói thằng đó là bạn trai mày không? Nhưng mà mày không phải từng ra ngoài nhiều lần với nó còn gì, tao đâu có nói điêu."

 

Tôi bị tức đến bật cười.

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

 

"Lời mẹ nói khác gì ám chỉ con bắt cá hai tay, thế còn không phải tung tin đồn nhảm sao? Mẹ, hiện tại trên mạng ai cũng đang mắng con. Mẹ làm như vậy không sợ ép con đến bước đường cùng à?"

 

"Tao ép mày cái gì? Không phải này còn rất mạnh khoẻ đây à, còn có thể già mồm cãi tao cơ mà."

 

Bà ấy nói xong thì có vẻ như cũng tự biết mình sai nên bắt đầu an ủi tôi.

 

"Trên mạng người ta chỉ mắng mấy câu cho vui thôi, chờ thêm vài ngày nữa thì làm gì có ai còn nhớ đến mày. Rõ vẽ chuyện."

 

Tôi cười, cười ra nước mắt.

 

"Đến lúc mẹ cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự, hi vọng mẹ vẫn có thể nghĩ như vậy."

 

Cúp điện thoại, đối mặt với sự bắt nạt vô hình nhưng bao trùm không tha một millimet này, tôi không hề làm ra bất kỳ hành động hay thái độ đáp lại nào. 

 

Phía Lâm Giai Tuệ và Cố Trạch Ngôn gọi điện thoại tới trào phúng tôi, đòi tôi xin lỗi may ra sẽ ít ăn mắng một chút.

 

Tôi không phản ứng, chỉ yên lặng lưu lại ghi âm cuộc gọi.

 

Sống hai đời chẳng lẽ tôi sẽ tay không bắt giặc, không chút phòng bị như kiếp trước ư? Chỉ là tôi đang chờ, chờ thời cơ chín muồi thôi. 

 

Người nhà và bạn trai ghê tởm một thì đám giang cư mận ghê tởm mười, bọn họ mới là hung thủ chân chính g.i.ế.c c.h.ế.t tôi.

 

Các người đã chuẩn bị sẵn sàng nhận sự báo thù của tôi chưa?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phan-kich-bao-luc-mang/6.html.]

 

8

 

Ngày hôm sau, tôi đi gặp một người bạn.

 

Cô ấy là y tá ở bệnh viện kê chứng nhận giả cho Lâm Giai Tuệ và Cố Trạch Ngôn.

 

Cô ấy đưa tài liệu trong tay văn cho tôi nhưng tôi chuẩn bị trả tiền thì cô ấy yên lặng nhìn tôi, lắc đầu.

 

"Cô vô tội, không nên bị phỉ báng thế này. Đưa chân tướng ra ánh sáng là chuyện tôi phải làm, tôi không cần tiền."

 

Tôi giang tay ôm cô ấy thật chặt. Đây chút thiện ý hiếm hoi tôi nhận được trong khoảng thời gian này.

 

"Cảm ơn cô, thật sự rất cảm ơn cô."

 

Mặc dù ngay từ đầu tôi cố ý lân la làm quen với cô ấy với mục đích lấy được chứng cứ bọ họ làm giả hồ sơ bệnh án, nhưng hơn nửa năm quen biết cũng khiến chúng tôi trở thành bạn bè.

 

Ngày Cố Trạch Ngôn và em gái tôi làm giấy tờ giả, tôi đã nhờ cô ấy giữ lại chứng cứ.

 

Tạm biệt nhau xong, tôi vẫn chuyển tiền cho cô ấy như đã hứa. Cô ấy mạo hiểm lớn như thế vì tôi, tôi cũng sẽ không để cô ấy gánh rủi ro vô ích.

 

Thời gian tiếp theo tôi đều chỉ ở trong nhà nhưng tình hình càng ngày càng nghiêm trọng.

 

Cư dân mạng đã mò ra được thông tin cá nhân của tôi, từ số điện thoại đến địa chỉ nhà. Mỗi ngày đều có người gọi điện đến số di động của tôi để nhục mạ nguyền rủa, cửa chung cư đứng đầy những ‘sứ giả chính nghĩa’.

 

Bọn họ sẽ đợi đến đêm tới gõ cửa quấy rối tôi, hắt m.á.u chó lên tường nhà. Có một hôm tôi ra ngoài bắt gặp ngay bọn họ nên bị ném trứng thối khắp người.

 

Ném tôi xong anh ta còn cầm điện thoại livestream tôi như trò hề, vừa nhục mạ tôi vừa cười ha ha.

 

Anh ta là người Cố Trạch Ngôn thuê tới để ép tôi suy sụp tinh thần phải xin lỗi trước ống kính.

 

Tiếng cười chói tai ấy khiến tôi hồi tưởng lại kiếp trước, khi đó tôi đúng là triệt để suy sụp tinh thần, không thể kiên trì được nữa, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đau đến không muốn sống rồi tự sát giải thoát chính mình.

 

Tôi run rẩy, cảm xúc tiêu cực lan đầy trong đầu, mắt vằn tia m.á.u đỏ, nhìn ống kính không rời. Từng giọt nước mắt rơi lã chã.

 

"Tôi không vượt quá giới hạn với ai cả, đó là bọn họ tung tin đồn nhảm. Tôi không hề làm gì, vì cái gì mà các người mắng tôi, tại sao phải đối xử với tôi như vậy..."

 

Anh ta thấy tôi khóc thì càng dí sát ống kính vào.

 

"Mẹ cô thừa nhận rồi còn gì. Sao nào, đến mẹ cô cũng đồn thổi về cô à? Đừng giả bộ nữa Lâm Giai Ninh, xin lỗi trước ống kính đi, may ra mọi người còn bớt mắng cô chút đỉnh."

 

Tôi nở nụ cười, cười đến là chật vật, nước mắt chảy xuôi. Tôi nói trong tuyệt vọng:

 

"Có phải chỉ khi nào tôi c.h.ế.t đi thì tất cả những điều này mới có thể ngừng lại?"

 

Loading...