Phản kích bạo lực mạng - 2

Cập nhật lúc: 2025-01-02 12:18:25
Lượt xem: 1,163

Bài đăng này có đến mấy trăm ngàn like và mấy chục nghìn bình luận.

 

[Đọc đến khóc luôn, thương quá chừng. Chị gái à chị nhất định phải kiên cường lên nhé.]

 

[Chắc chắn chị sẽ đợi được người nhà trở về. Đừng quá thương tâm mà chị. Phải ăn cơm thật ngon mới có sức đi đón bọn họ về nhà.]

 

Phần lớn bình luận cũng đều là động viên, nhưng bài đăng càng phổ biến thì càng xuất hiện nhiều ý kiến trái chiều. 

 

[Không rõ ràng chuyện thế nào lắm nhưng mà nếu chị chủ blog này không thể đi bởi vì có việc gấp thì vì sao bạn trai và em gái vẫn còn đi vậy? Đi cùng nhau như thế không xấu hổ ngượng ngùng à? Hẳn là nên tránh cho đỡ điều tiếng chứ đúng không?]

 

Nhìn cái bình luận này lên top, tôi mỉm cười, hai tay gõ chữ:

 

[Vé đã mua từ lâu rồi. Mọi người vất vả mãi mới sắp xếp được thời gian đi du lịch một chuyến, tôi không muốn bởi vì mình mà mọi người cũng không được đi. Xin đừng phỏng đoán bọn họ theo hướng xấu, cảm ơn các bạn.]

 

Tôi trả lời xong bên dưới mọi người lại bắt đầu ùa vào an ủi, nhưng bởi vì tôi chỉ trả lời bình luận này nên nó được ghim lên phần dễ thấy nhất.

 

Số like của bình luận kia đã quá mười ngàn. Mặc dù bình luận đó có ít lượt trả lời nhưng số like cho thấy rất nhiều người đồng ý với nó.

 

Nổi như cồn đi, tất cả mọi người nhanh nhanh đọc đi. Như thế thì đến lúc chân tướng bị vạch trần mới không cảm thấy đột ngột.

 

Kiếp trước, hai người kia chính là dùng cách điều khiển dư luận này để chèn ép tôi.

 

3

 

Kiếp trước tôi không đăng bài trên Weibo. Sau khi Cố Trạch Ngôn và em gái được giải cứu thì lập tức nhận phỏng vấn từ truyền thông, nói ra chuyện đã trải qua trên đảo.

 

Sinh tồn trên đảo hoang nửa năm trời, hai người không còn ký ức đồng hành, bầu bạn lẫn nhau, còn có thể dựng dục ra một sinh linh nhỏ bé trên mảnh đất cằn cỗi này. Đây quả là một kỳ tích.

 

Tình yêu của hai người khiến truyền thông và cư dân mạng cảm động không thôi, trên mạng ngập tràn lời ca tụng và khen ngợi bọn họ.

 

Người vợ sắp cưới chính thức là tôi đây thì thành trò cười cho thiên hạ. Bố mẹ cấm tôi nói ra chân tướng sự việc, còn bắt tôi chắp tay dâng Cố Trạch Ngôn tặng cho em gái.

 

Cố Trạch Ngôn ôm em gái đang mang thai, nhìn tôi với vẻ ghét bỏ.

 

"Tôi không biết cô. Hiện tại người tôi yêu là Giai Tuệ."

 

Em gái khóc như hoa lê dính mưa, quỳ trên mặt đất cầu xin tôi.

 

"Chị, chị nhường Trạch Ngôn cho em đi mà."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phan-kich-bao-luc-mang/2.html.]

Ngay lúc ấy tôi đau lòng gần chết. 

 

Giấy tóm lại là không gói được lửa. 

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

Chẳng bao lâu sau mấy tay nhà báo đã điều tra rõ ràng quan hệ của chúng tôi.

 

Tôi không nói gì nhưng bố mẹ lại cho rằng chính tôi là người bô bô cái mồm đi mách lẻo với bàn dân thiên hạ.

 

"Em gái mày đã phải chịu nhiều vất vả khổ sở như vậy rồi, sao mày lại ác độc thế? Mày muốn ép Giai Tuệ c.h.ế.t mới vừa lòng sao?"

 

Bất kể tôi thanh minh thế nào bố mẹ vẫn một mực chắc chắn là tôi lòng dạ ác độc đi kể chuyện cho cánh báo chí, muốn từ mặt tôi.

 

Ngay lúc này, trên mạng xuất hiện hình ảnh em gái đang quỳ gối bên chân tôi và ảnh chụp tôi ở cạnh một người đàn ông khác trong thời gian Cố Trạch Ngôn mất tích.

 

Người đó chỉ là bạn bè bình thường nhưng lại bị đám tài khoản clone tung tin đồn nhảm nói thành bạn trai của tôi. Họ đồn tôi đã ngoại tình từ lâu rồi, thấy chồng chưa cưới an toàn trở về thì mặt dày xáp đến xin quay lại.

 

Lập tức dư luận nghiêng về một phía, ai ai cũng mắng tôi. Tôi muốn nhờ người trong gia đình ra mặt hỗ trợ thanh minh, cả nhà đều biết rõ tôi không hề làm ra chuyện như vậy.

 

Nhưng tôi không ngờ, bọn họ lại là cọng rơm cuối cùng đè sập tôi.

 

Bọn họ không chỉ thừa nhận lời đồn là thật mà còn nói là đầu tiên tôi khăng khăng đòi du lịch trên thuyền nên bọn họ mới đồng ý đi, kết quả đến giờ chót lại đổi ý. Bố mẹ nói rằng tôi thì bình an rồi nhưng hại người khác rơi vào nguy cơ kia mà không có chút áy náy nào, lại còn thấy đó là do em gái và chồng sắp cưới đáng đời.

 

Ngay cả bố mẹ ruột cũng nói như thế thì ai còn tin tưởng tôi nữa đây?

Tôi ra đường không bị người ta ném trứng thối thì lại bị hắt chất thải rồi hô hào sao tôi không c.h.ế.t đi. Khi tôi trốn ở trong nhà thì vẫn sẽ có người ném đá từ cửa sổ vào.

 

Cuối cùng, tôi theo như mong muốn của họ vì tôi không chịu nổi bạo lực mạng nên c.ắ.t c.ổ tay quyên sinh vào đúng Tết Trung Thu.

 

Thời gian từng ngày trôi qua, tên người được cứu được đọc lên trong bản tin 

giải cứu mỗi hôm  nhưng đều không phải em gái tôi và Cố Trạch Ngôn.

 

Ngay cả bố mẹ tôi còn không biết hai con người kia còn sống, ngày ngày 

đều sầu não, chìm đắm trong nỗi xót thương.

 

 

Trong khoảng thời gian này, tôi đã có một chuyến đi ghé thăm nhà họ Cố, biểu hiện của tôi xuất sắc đến mức khiến bố mẹ Cố Trạch Ngôn phải cảm động.

 

"Mặc dù cháu và Trạch Ngôn chưa kết hôn nhưng ngày hôm đó trong lễ đính hôn gọi hai bác một tiếng bố mẹ thì sau này hai bác sẽ như bố mẹ của cháu. Đời này cháu nguyện ở giá để chờ Trạch Ngôn trở về.

 

Mẹ Cố Trạch Ngôn ôm chầm lấy tôi oà khóc, nhà họ chỉ có một đứa con trai nên đương nhiên đây là một cú sốc lớn, họ lập tức nhận tôi làm con gái nuôi.

 

Sau khi trở về với công việc, tôi vẫn không quên sự nghiệp phát Weibo của mình, từ hotsearch vụ đắm thuyền nên có rất nhiều người biết đến tôi.

Loading...