Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phản kích bạo lực mạng - 1

Cập nhật lúc: 2025-01-02 12:17:41
Lượt xem: 855

1

Choàng tỉnh, tôi phát hiện mình đã quay trở lại ngày du thuyền gặp nạn.

 

TV phát bản tin thông báo vụ đắm tàu, bây giờ người ta còn đang giành giật từng giây với tử thần để cứu những người gặp nạn.

 

Bố mẹ khóc đến thắt tim thắt phổi trước mặt tôi, hai tay ấp tượng Phật trước ngực, không ngừng khấn ‘Bồ Tát phù hộ’.

 

Tôi nén lại cảm giác bủn rủn trong người, đi đến an ủi bọn họ.

 

"Bố, mẹ! Giai Tuệ và Trạch Ngôn nhất định sẽ không sao đâu."

 

Mẹ nhìn tôi, đột nhiên không bùng nổ nỗi lòng:

 

"Nếu không phải mày nói muốn đi du lịch thì Giai Tuệ cũng sẽ không lên thuyền!"

 

Ánh mắt của bà ấy đầy oán hận và vẻ thâm độc, giống như ước gì người trên thuyền lúc ấy là tôi.

 

Kiếp trước, bởi vì bà ấy đau lòng xót con nên tôi cũng áy náy tự trách không thôi.

 

Ban đầu vốn dĩ là tôi và Cố Trạch Ngôn hẹn nhau đi chuyến du lịch bảy ngày trên thuyền này, sau đó em gái nghe tin mới khăng khăng đòi theo cùng.

 

Vé đã mua hết cả rồi nhưng tôi lại có việc đột xuất ở công ty, không giải quyết xong ngay được, thế là đành tiếc hùi hụt nhìn hai người đó sóng đôi lên thuyền đi chơi.

 

Tôi cứ đinh ninh đây chỉ là trùng hợp, nhưng sau khi thành oan hồn tôi phát hiện ra chính bọn họ đã sắp đặt chuyện ‘trùng hợp’ này. Có lẽ bọn họ đã lén lút thông đồng kết đôi kết cặp từ lâu rồi.  

 

Việc hai người cùng mất trí nhớ cũng là giả, chẳng qua là cái bụng bầu của em gái tôi không cách nào giấu diếm được nữa nên nó và Cố Trạch Ngôn mới viện một lý do ra để đảm bảo cho sự trong sạch của mình.

 

Oan hồn của tôi cứ bồng bềnh ngay bên cạnh bọn họ như vậy, nghe hai đứa trắc nết kiêu căng đắc ý chim chuột nhau.

 

"Trạch Ngôn, anh thông minh ghê. Em bảo mất trí nhớ một cái là đám người ngu xuẩn kia tin thật ngay tắp lự. Cuối cùng em cũng có thể quang minh chính đại ở bên anh rồi."

 

Tôi nhìn bọn họ công khai thể hiện tình cảm và được cư dân mạng thích cực ‘đẩy thuyền’, thậm chí câu chuyện tình yêu trên đảo hoang của hai người còn  được cải biên thành phim.

 

Mà tôi ấy à, đêm tết Trung thu gia đình đoàn viên, căn bệnh trầm cảm khiến tôi tự kết liễu cuộc đời của bản thân, giã từ nhân thế.

 

Hai kẻ gián tiếp hại c.h.ế.t tôi thì nắm tay nhau đi trước bia mộ của tôi. Bọn khốn nạn ấy mang theo cả phóng viên tới khóc lóc kể lể chính là để tuyên truyền cho bộ phim chuyển thể của mình.

 

Nghĩ đến chuyện kiếp trước, nước mắt tôi ứa ra.

 

Nhân đó tôi quỳ xuống cạnh mẹ, khóc đến thở không nổi.

 

"Bố, mẹ! Là tại con không trông coi em tử tế. Đều do lỗi của con hết. Nếu lúc trước con từ chối em thẳng thừng hơn thì nó sẽ không lên thuyền. C…con thật sự là không còn mặt mũi nào gặp bố mẹ nữa..."

 

Nói đến đoạn sau, tôi như là quá mức đau lòng, lả người ra hôn mê bất tỉnh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phan-kich-bao-luc-mang/1.html.]

Khi tôi tỉnh lại thì bác sĩ tư nhân đã đến nhà khám, chẩn đoán là do cảm xúc của tôi d.a.o động quá kịch liệt nên mới té xỉu.

 

Bố thấy tôi thương tâm như vậy thì cũng đành khuyên mẹ.

 

"Thôi bà đừng trách Giai Ninh, tại Giai Tuệ khăng khăng đòi đi chứ ai muốn có chuyện không hay xảy ra đâu nào."

 

Mẹ nhìn sắc mặt tôi tái nhợt thì cũng không tiện oán trách nữa.

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

Kiếp trước, bọn họ cũng đổ hết tội lỗi lên đầu tôi.

 

Dù rất áy náy nhưng tôi thấy tủi thân vô cùng. Đó vốn là chuyến đi dành cho cặp đôi mà đưa em gái theo thì còn ra thể thống gì, tại nó một mực khóc lóc om sòm lăn lộn ăn vạ trên mặt đất xin tôi cho đi cùng, Cố Trạch Ngôn cũng bảo  anh ta không để ý đâu, tôi cứ đưa cả em gái đi tôi mới đồng ý.

 

Nó tự bắt mọi người cho đi theo, vì sao cuối cùng lại thành lỗi của tôi?

 

Lúc ấy tôi nhịn không được phản bác một câu thì lập tức bị bọn họ nhục mạ chỉ trích, nói tôi vô tâm, nuôi chỉ tổ báo cô, hại người còn chối đây đẩy.

 

Sau chuyện này quan hệ giữa tôi và bố mẹ càng lúc càng rạn nứt, ngày nào còn chưa tìm thấy em gái thì ngày đó bọn họ vẫn hận tôi.

 

Kiếp này tôi sẽ không tái phạm sai lầm ngu xuẩn như vậy nữa. Giả vờ thôi chứ gì, ai mà không biết. Thậm chí tôi có thể trông thương tâm hơn các người  nhiều.

2

 

Tôi không ăn không uống vài hôm liền, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, hai lần phải nhập viện cấp cứu.

 

Toàn thể đồng nghiệp và bạn bè đều tới an ủi tôi.

 

Ngay cả người nhà của Cố Trạch Ngôn cũng khuyên tôi nghĩ thoáng một chút, đừng chưa tìm được người mà chính mình đã đổ bệnh trước.

 

Chuyện du thuyền gặp nạn vẫn luôn nằm trong bảng hot search mỗi ngày. 

 

Một vài trang chủ của đài truyền hình giải trí còn đặt thành màu xám để mặc niệm cho những người đã khuất. 

 

Tôi cầm điện thoại di động lên đăng kí một tài khoản Weibo lấy chính tên tôi, Lâm Giai Ninh.

 

Sau đó gõ chữ, viết ra status đầu tiên:

 

[Giai Tuệ, Trạch Ngôn, hai người nhất định sẽ an toàn trở về, đúng không? Cao xanh ơi hỡi cao xanh, xin ngài phù hộ chúng con. Con nguyện dâng hiến một nửa tuổi thọ của bản thân đổi lấy sự bình an của người thân.]

 

Status này gắn kèm tag, mới đăng đã nhận được mấy trăm like và hơn mười bình luận. Bình luận toàn là cầu nguyện và động viên. 

 

Từ đó mỗi ngày tôi đều sẽ đăng một bài trên Weibo. Bởi vì chuyện này đang được dư luận chú ý nhiều nên mấy ngày sau tài khoản Weibo của tôi nổi tiếng rồi.

 

[Ngày thứ bảy ngóng trông, ông trời ơi sao ông lại để tôi phải chịu thống khổ như này. Ước gì người gặp chuyện bất trắc là tôi mà không phải em gái và người yêu tôi. Ăn không ngon, ngủ cũng không yên, tôi cảm giác mình sắp không sống nổi nữa rồi.]

 

[Giai Tuệ, chị vẫn nhớ rõ lần đầu tiên chị nhìn thấy em, em bé xíu nằm trong vòng tay bố, cũng là lần đầu tiên trong lòng chị gợi lên tinh thần trách nhiệm của chị gái. Chị trông em chậm rãi lớn lên từng ngày, hoạt bát đáng yêu, đôi khi cũng hơi mè nheo khiến chị cạn lời. Nếu hôm đó chị có thể từ chối em thẳng thừng hơn nữa, không cho em lên thuyền thì có phải em sẽ không xảy ra chuyện đúng không?]

 

[Trạch Ngôn, ở bên anh ba năm, mỗi một ngày em đều cảm thấy rất thoả mãn. Bất kể thế nào anh cũng sẽ động viên em, để em tràn ngập dũng khí. Anh là trạm bơm dũng khí của riêng em, nhưng hiện tại anh không ở đây thì em lấy đâu ra dũng khí đối mặt với biến cố này bây giờ. Nếu lúc trước em ích kỷ thêm một chút, bản thân không đi được nên cũng bắt hai người ở lại cùng, thì có phải mọi chuyện sẽ khác không?]

Loading...