Phản Diện Tập Nghịch Trên Đầu Nam Chính! - Bàn chuyện nhân sinh
Cập nhật lúc: 2024-09-11 11:12:50
Lượt xem: 38
Cung Ân nhét vào mồm một quả nho, dồn toàn bộ hận ý vào nó mà cắn nát. Nước nho thơm ngọt tràn vào khoang miệng giúp tâm tình của hắn miễn cưỡng ổn định lại.
Hôm nay hắn có một nhiệm vụ là phải ra ngoài gây thù chuốc oán với đám người tu tiên nhưng mà hắn lười quá, không muốn động thủ.
“Thật sự không thể sai thuộc hạ đi làm sao?”
Cái hệ thống rách này, sắp xếp cho hắn một thân phận hiểm hách, bên dưới có không ít thuộc hạ trung thành. Thế mà có chút việc cỏn con cũng phải bắt hắn tự mình đi làm.
“Không được, nhiệm vụ này giống như một bước điểm danh vậy. Nếu như ngài không xuất hiện thì không được tính là hoàn thành nhiệm vụ.”
Cung Ân lười biếng ngã xuống ghế: “Lười c.h.ế.t ta rồi.”
Nhưng mà, hắn đã đồng ý nhận nhiệm vụ, cũng không thể cứ như vậy bỏ dở. Hắn vẫn còn cần mặt mũi.
Và thế là Cung Ân dùng toàn bộ sự chăm chỉ của bản thân lết khỏi chiếc ghế được lót lông thoải mái.
Bước ra khỏi tẩm điện dát vàng, hai hàng ma tu khoác giáp trên người đã đứng sẵn ở nơi đó. Thấy hắn bước ra thì lập tức cung kính cúi đầu.
“Ma tôn đại nhân.”
Cung Ân cũng gật đầu đáp lại sự nhiệt tình của bọn họ, nói: “Ta có việc ra ngoài một chuyến, các ngươi nhớ để ý nhà cửa giúp ta.”
Đừng để bản tọa trở về, đến cả cái nhà xí cũng không giữ được.
Chuyện này cũng không thể nói Cung Ân lo xa. Thế giới này tồn tại theo kiểu dùng sức mạnh để nói chuyện, ai mạnh người đó quyết định luật lệ. Không chỉ đám người tu tiên bên kia xếp hạng các môn phái với nhau mà ngay cả ma tu cũng có xếp hạng các ma tôn với nhau.
Đúng vậy, nơi này không chỉ có một mình Cung Ân là ma tôn. Nhưng hắn lại là ma tôn có thực lực mạnh nhất nơi đây, là ma tôn đứng đầu ma vực. Tuy nhiên, có không ít ma tôn khác nhòm ngó vị trí của hắn, thường xuyên tới đây gây sự để cướp ghế lông của hắn.
Đây cũng là lý do chính mà Cung Ân lười rời khỏi ma vực. Nhỡ may rời khỏi rồi, trở về đến cái ghế lông cũng không còn thì hắn phải làm thế nào? Hắn lười phải đoạt lại lắm.
Tuy nhiên, hắn vẫn chấp nhận việc khiêu chiến của những ma tôn khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phan-dien-tap-nghich-tren-dau-nam-chinh/ban-chuyen-nhan-sinh.html.]
Cảm giác đè một tên không biết thân phận xuống đất đánh đến mức cha mẹ không nhận ra, quả thật vô cùng sảng khoái.
Cung Ân rời khỏi ma vực, đi tới một cánh rừng, lười biếng ngồi trên một cành táo.
“Ngươi có chắc đám người kia sẽ chạy qua bên này không?”
Con ong nhỏ đậu trên vai hắn khẳng định chắc nịch: “Chắc chắn. Thông tin của tôi không thể sai được.”
Cung Ân đợi từ khi mặt trời ở phía đông đến khi mặt trời sắp lặn xuống đường chân trời phía tây vẫn không thấy bóng người nào đi ngang: “...”
Bản tọa tin cái hệ thống rách này đúng là não hỏng rồi.
Cung Ân mất hết kiên nhẫn, nhảy từ trên cành cây xuống. Vốn định tự mình tìm kiếm quanh đây nhân lúc trời còn chưa tối, ai ngờ, chân hắn vừa chạm đất thì từ phía sau đã vang lên âm thanh.
Mập
Tốc độ của đám người đó rõ ràng rất nhanh, từ khi nghe thấy âm thanh đến khi nhìn thấy bóng dáng đoán chừng cũng chỉ mất có chưa đầy một phút.
“Phía trước là người nào?” Giọng nói đầy ngờ vực cùng cảnh giác vang lên.
Cung Ân: “...”
Biết trước nhảy xuống thì có thể gặp được người, bản tọa đã nhảy từ đầu rồi.
Nhóm bọn họ có bảy người, tất cả đều mặc cùng một kiểu trang phục, rõ ràng là cùng một môn phái. Cung Ân cũng không để đám người này vào mắt, cười nói.
“Bản tọa đi không đổi tên, ngồi không đổi họ…”
“Sư huynh, hắn, hắn có phải là Cung Ân không? Tên ma tôn đó…”
Cung Ân: “...”
Bản tọa còn chưa kịp giới thiệu hết câu.