Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phản Diện Bị Người Qua Đường Hốt Rồi! - 30

Cập nhật lúc: 2024-12-19 14:47:21
Lượt xem: 66

Lúc Hà Thiên rời khỏi nha môn, trời đã tối. Nha môn nằm ở nơi gần với tuyến đường to nhất kinh thành thế nên người qua kẻ lại cũng rất nhiều. Tuy nhiên, thời điểm y bước ra khỏi cảnh cửa trùng vào giờ ăn cơm của rất nhiều nhà thế nên ngoài đường lại chẳng có một bóng người... nếu như không tính cái bóng nhỏ đang nấp trong góc.

 

Dường như cái bóng đó đã đứng ở đây rất lâu, lâu đến mức đã chẳng còn đủ kiên nhẫn nữa. Lúc cái bóng ấy định lao ra ngoài thì cũng là khi Hà Thiên rời khỏi.

 

Quan huyện đích thân đưa y ra ngoài cửa, trước khi vào trong còn không quên an ủi y mấy câu: "Vấn đề này ta sẽ cho người điều tra thật cẩn thận, Hà đại phu không cần lo lắng."

 

Hà Thiên hình như không hề để ý đến quan huyện. Từ đầu đến cuối y chỉ đưa mắt lên nhìn trăng, không đáp lại lời ông ta.

 

Ông ta nói xong mấy câu thì cũng quay trở vào. Cánh cửa phía sau y đóng lại.

 

Y phục trên người y vẫn là bộ y phục dính m.á.u hồi chiều. Bàn tay đã được rửa bằng nước nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy vài vệt m.á.u còn sót lại. Thế nhưng, y chẳng hề để tâm đến bộ dáng thê thảm của mình, thứ y quan tâm bây giờ là Tống Kim Tùy.

 

Y ngước mắt hỏi trăng: "Rốt cuộc hắn đang ở đâu?"

 

"Ngươi muốn hỏi ai đang ở đâu cơ?" Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến y giật mình quay sang ngay lập tức.

 

Cái bóng đen trốn trong góc cuối cùng cũng đi ra. So với dáng vẻ của y hiện tại, bộ dạng của hắn còn thê thảm hơn rất nhiều.

 

Phần y phục trên người không còn chỗ nào lành lặn, chỗ thì dính máu, chỗ thì dính bụi bẩn. Gương mặt hắn hơi nhếch nhác, đầu tóc rối bù được hắn tùy ý buộc sau đầu, bên trên tóc còn vương lại một chút bùn đất.

 

Chờ mãi không thấy phản diện có phản ứng, Tống Kim Tùy lại lên tiếng trêu chọc tiếp: "Sao thế? Mới một ngày không gặp ta mà đã không nhận ra rồi à? Uổng công ta thích... hự!"

 

Toàn bộ cơ thể bị nhét vào trong lồng n.g.ự.c cứng rắn. Tốc độ y lao đến bên cạnh rất nhanh cộng thêm việc y chẳng chịu kiềm chế lực khiến cho cái ôm của y giống như cái máy nghiền thịt, từng chút từng chút nghiền nát hắn.

 

Cơ thể của hắn vốn đã không thiếu vết thương lớn nhỏ, nay còn bị người khác không lưu tình bóp lấy, toàn bộ cơ thể đau đến rã rời. Thế nhưng hắn lại không đành lòng đầy người ra, chỉ có thể để y cứ thất thố mà ôm hắn như vậy.

 

*Cạch.*

Mập

 

Phía sau vang lên âm thanh kì lạ. Tống Kim Tùy cực kì nhạy cảm với âm thanh, lập tức bị âm thanh ấy thu hút. Hắn nhớ ra mục đích của mình, nhẹ nhàng vỗ lên lưng y mấy cái để an ủi: "Không sao rồi, có ta ở đây."

 

Giọng điệu của y mang theo trách móc: "Ngươi đi đâu? Sao ta không tìm thấy ngươi."

 

"Chuyện này kể ra rất dài, chúng ta trở về trước đã."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phan-dien-bi-nguoi-qua-duong-hot-roi/30.html.]

 

...

 

"Ý ngươi là có người nhằm vào chúng ta?"

 

"Chính xác là nhằm vào ngươi." Tống Kim Tùy cẩn thận nhớ lại tình cảnh vừa rồi: "Lúc ta xử lý bọn họ, có nghe bọn họ nói về ngươi. Hình như bọn họ nhầm ta với ngươi, không ngờ ngươi lại có thân thủ tốt như thế."

 

"Nhưng ta đâu có làm gì?" Hà Thiên thật sự không hiểu. Cả cuộc đời y chỉ có hành y cứu người, chưa từng nghĩ đến sẽ gây thù chuốc oán với người khác. Gặp người y còn hận không thể giúp đỡ, sao có thể để bị người ta chán ghét?

 

Tống Kim Tùy soạn đồ, mang theo thật nhiều ngân phiếu: "Ngươi không biết, thế giới này đâu cần ngươi gây sự thì mới bị ghét đâu. Khéo khi ngươi chỉ cần tồn tại thôi đã làm ngứa mắt không ít người rồi. Biết đâu bọn họ ghen tỵ với danh tiếng của ngươi, muốn xử ngươi vì ngươi quá tốt."

 

Xã hội này luôn tồn tại trong sự ghen tỵ. Chỉ có ghen tỵ lẫn nhau thì xã hội mới có thể phát triển. Những người bình thường, ghen tỵ sẽ giúp họ có động lực vươn lên. Thế nhưng đối với một số người, ghen tỵ sẽ khiến đôi mắt họ mù lòa, khiến họ đi vào con đường vạn kiếp bất phục.

 

"Nói chung, nơi này không còn an toàn nữa. Ta cảm thấy chúng ta nên đi chỗ khác kiếm ăn thì hơn."

 

"Những mà thuốc của ta..." Đây là sự nghiệp mà y phải mất rất nhiều năm mới có thể gây dựng lên, nói bỏ thì cũng không đành lòng.

 

"Thuốc của ngươi cứ để lại. Chúng ta rời đi một thời gian, sau này đợi mọi chuyện ổn thỏa rồi sẽ quay về. Ngươi chắc mới chỉ sống quanh quẩn ở cái hoàng thành này thôi đúng không? Để ta đưa ngươi đi ngao du tứ bể... biết đâu trên đường ngươi lại tìm được định mệnh của đời mình thì sao... ưm."

 

Hà Thiên đột nhiên lao tới dùng tay bịp miệng hắn lại không cho hắn nói tiếp: "Ngươi không được nhắc đến chủ đề này."

 

"Ta nhắc thì làm sao? Ta là Nguyệt Lão, tới đây để mai mối cho ngươi mà, nếu như không mai mối được ta sẽ không đành lòng rời đi. Hay là, ngươi đồng ý ở bên ta đi, trùng hợp ta cũng thích ngươi, ta tốt bụng lại đẹp trai, chắc chắn sẽ đối xử tốt với ngươi, thế nào?"

 

"Được."

 

Tống Kim Tùy: "..."

 

Khoan đã phản diện, ta chỉ là nói đùa chút thôi, ngươi không cần hào sảng đồng ý vậy đâu.

 

Cơ mà, nếu như ngươi đã đồng ý, vậy thì sau này không được rút lại.

 

"Đồng ý rồi thì là người của ta, sau này chỉ được đi theo ta."

 

Hà *ngoan ngoãn* Thiên: "Được."

Loading...