Phản Diện Bị Người Qua Đường Hốt Rồi! - 28
Cập nhật lúc: 2024-12-19 14:46:52
Lượt xem: 53
Tống Kim Tùy chỉ muốn sống cuộc sống bình thường, chỉ là nhân vật chính có hào quang nhân vật chính, phản diện cũng có hào quang của phản diện. Những ngày tháng tiếp theo, hai người bọn họ không ngừng bị người khác lao tới làm phiền. Đỉnh điểm là việc người nhà bệnh nhân đặt điều nói xấu y, khiến danh tiếng của y bị ảnh hưởng ít nhiều.
Trưa, Tống Kim Tùy nhàn nhã ngồi trên ghế: "Ngươi bị nói xấu không ngờ cũng là chuyện tốt. Số bệnh nhân lui tới khám bệnh ít đi rất nhiều, tạo điều kiện ông đây có thể thỏa sức nghỉ ngơi, rảnh rỗi."
"Ngươi không muốn hành y cứu người sao?" Hà Thiên bình tĩnh ngồi bên cạnh hắn, thản nhiên hỏi.
"Ta không muốn gì cả, chỉ muốn ngươi."
"..." Kể từ sau tối hôm đó, y luôn cảm thấy hắn rất hay dùng mấy từ ngữ mờ ám để trêu chọc mình. Không phải y đã xin lỗi hắn rồi sao, lúc đó chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, y lại không kìm được mà hôn hắn. Đến bây giờ nghĩ lại... à không, đến bây giờ y vẫn không muốn nghĩ lại.
Tống Kim Tùy thì ngược lại. Kể từ sau lần đó, một khoảng trống trong não hắn tựa như được khai phá. Hắn lần đầu tiên tiếp xúc với loại cảm xúc này, cảm thấy vô cùng mới mẻ. Hắn khi đó hận không thể kéo người lại hôn thêm mấy cái, ai ngờ phản diện da mặt mỏng, từ đó tới nay đều không cho hắn nhắc lại chuyện này.
Mỗi lần hắn muốn kéo y hành sự là y lại lấy hết lý do này đến lý do khác né tránh.
Hắn không biết tình cảm mà hắn dành cho y là loại gì, cũng chưa rõ mối quan hệ của bọn họ là như thế nào. Thứ duy nhất hắn để trong lòng chính là cảm giác thích thú mà hắn có được khi ở bên cạnh y. Hắn từ trước đến nay vẫn luôn là một người tùy hứng. Trên đời này, chỉ cần thứ mà hắn thích, hắn sẽ làm mọi cách để có được.
Hắn thích cảm giác khi ở bên cạnh y, cũng thích nhìn biểu cảm của y khi bị hắn chọc đến xấu hổ, thế nên mỗi ngày hắn đều cố gắng làm mấy việc này một lượt. Hắn cũng cảm nhận được, phản diện không bài xích hành động của hắn. Thế nên hắn càng được nước lấn tới, mỗi ngày đều cố gắng nói vài câu trêu chọc y.
Do những tin đồn thất thiệt bên ngoài nên việc khám bệnh ngày càng ảm đạm. Những căn phòng dành cho bệnh nhân dần dần không còn có người lui tới nữa. Dãy nhà rất nhanh đã biến thành giống như ngày đầu tiên hắn đến đây suy nghĩ. Một dãy nhà bỏ hoang vô cùng yên tĩnh nối vào căn nhà bọn họ đang ở.
"Hà Thiên, mau vào ăn cơm đi." Tống Kim Tùy gọi cái người đang phơi thuốc dưới cái nắng chang chang ngoài sân vào. Bởi vì nắng nóng, trán y đã thấm một tầng mồ hôi, mái tóc dài được y búi cao bởi vì mồ hôi mà ướt một đường chân tóc. Hà Thiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía phát ra tiếng gọi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phan-dien-bi-nguoi-qua-duong-hot-roi/28.html.]
Tống Kim Tùy không hiểu vì sao nhìn thấy cảnh này mà tim đập chân run. Hắn nhanh chóng đưa tay lên che mặt, nghiêng đầu tránh đi ánh mắt y.
"Đợi một lát, ta vào luôn đây."
Không thể không thừa nhận, y thích hắn gọi mình là Hà Thiên hơn là Hà Thiên tiên sinh. Mỗi lần không có bệnh nhân, hắn gọi y là Hà Thiên, y đều cảm thấy hết sức vui vẻ. Bao nhiêu bực tức trong lòng đều có thể vì nhìn thấy hắn, nghe thấy giọng nói của hắn mà tan biến.
Y sắp xếp lại thuốc xong, buông ống tay áo xuống, tiến vào trong nhà: "Ăn thôi."
Nhìn y mặt đỏ văng, trên mặt toàn là hồ hôi thì hắn không khỏi sót xa. Hắn nhanh tay đưa y một cái khăn sạch, bảo y lau mồ hôi. Bàn tay đang cầm quạt cũng rất tự nhiên chuyển hướng quạt sang chỗ y. Tóc mai bị mồ hôi làm dính trên trán, chỉ bằng vài đường quạt của hắn đã tung bay. Gương mặt phản diện quả thật rất đẹp, hắn hận không thể lao tới nắn bóp mấy cái.
So với vẻ đẹp của nam chính, nhan sắc của phản diện lại càng hợp gu hắn hơn. Nam chính suốt ngày bày ra mặt lạnh cao ngạo, cho dù khi đối với nữ chính có thêm chút dịu dàng trong mắt thì sao có thể bằng với một người dịu dàng cả ngày như phản diện được chứ. Mặc dù đối với hắn, phản diện nhiều lúc rất trẻ con, sẽ nói tay đôi với hắn, giận dỗi hắn, mắng hắn nhưng còn hơn là cái kẻ nửa ngày mới nói được một câu như nam chính.
Hà Thiên đen mặt, túm lấy bàn tay không biết từ bao giờ đã làm loạn hai má của mình lại: "Làm cái gì thế?"
Tống Kim Tùy bĩu môi, thử kéo tay về nhưng không được. Y nắm tay hắn quá chặt. Cuối cùng chỉ có thể bỏ mặc y cầm cổ tay hắn: "Thích ngươi nên sờ không được sao? Dù sao cũng không có ai."
Trái tim nhỏ bé của Hà Thiên bị hắn trêu chọc đến đập thình thịch. Y vội vã buông cổ tay hắn như đang cầm phải một củ khoai nóng, vội vã đưa hai tay ra áp lên tai: "Ngươi nói vớ vẩn, sau này đừng có tùy tiện trêu chọc người khác."
Tống Kim Tùy thích ý nhún vai: "Ta nào có trêu chọc, lời ta nói với ngươi từ đầu đến cuối đều thật lòng."
Mập
"Tống Kim Tùy!" Hà Thiên đập bàn, giận dỗi bỏ đi.
Kết quả, người thu dọn bát đũa là hắn, hơn nữa, hắn còn phải lấy thêm một bát đồ ăn, đem đi dỗ cái người chưa ăn được gì kia. Mặc dù sau mỗi lần trêu người đều là hắn phải làm nhiều việc hơn nhưng hắn tình nguyện làm thêm việc để có thể nhìn thấy dáng vẻ giận dỗi của y. Đáng yêu muốn chết.