Phản Diện Bị Người Qua Đường Hốt Rồi! - 22
Cập nhật lúc: 2024-12-19 14:45:33
Lượt xem: 41
"Các ngươi nói sư phụ ta đối với sư tỷ là loại quan hệ kia, vậy các ngươi đã nhìn thấy sư phụ với sư tỷ thân mật với nhau bao giờ chưa?"
"Chính mắt tôi từng thấy hai người bọn họ nắm tay nhau. Nam nữ nắm tay, còn không phải quan hệ kia chắc."
Tống Kim Tùy hừ lạnh một tiếng, giơ cao bàn tay mà hai người đang nắm chặt nhau lên cao: "Nắm như thế này ư? Nếu nắm tay là quan hệ đó, vậy ta với sư phụ cũng là loại đó chắc?"
"Chuyện này..."
"Ta đã nói rồi, các ngươi đây là đang ghen tỵ với tình cảm của thầy trò bọn ta cho nên bịa chuyện nói xấu. Việc này liên quan đến danh tiết của thái tử phi tương lai, các ngươi dám nói lung tung, cẩn thận bị người hoàng tộc nghe thấy được." Nói rồi, Tống Kim Tùy còn đưa cánh tay tự do của mình lên cổ, ra hiệu cắt một cái.
Câu nói này của hắn lập tức dọa được đám người nhiều chuyện kia. Bọn họ rụt đầu, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không dám nói tiếp nữa.
Mặc dù mấy lời này của bọn họ đã được người trong cuộc chấp nhận nhưng người đó lại không phải thái tử. Đợi đến khi thái tử trách tội, người đó thoái thác trách nhiệm, vậy thì người chịu thiệt chỉ có bọn họ mà thôi.
Thấy đám người lần lượt tản đi, Tống Kim Tùy mới bĩu môi: "Cuối cùng cũng chịu cút, làm hỏng cả tâm tình của ông."
Phía sau truyền tới giọng nói ầm thấp: "Nếu ngươi không thích nơi này, chúng ta có thể về."
Quà cưới y cũng đã tặng xong rồi, giờ chỉ còn một câu chúc hạnh phúc là chưa kịp nói trực tiếp với nàng. Có điều, nếu như hắn không thích nơi này vậy thì y có thể cùng hắn trở về. Lời chúc hạnh phúc kia vẫn còn rất nhiều dịu, y có thể để dành nói sau.
Đây là mong muốn lớn nhất của hắn lúc này. Nếu như phản diện đã tự mình đề nghị, vậy thì hắn cũng không khách sáo kéo tay y: "Đi về thôi."
Hôm nay y đã thông báo ra bên ngoài sẽ nghỉ khám bệnh một ngày. Giờ này trở về cũng không có việc gì làm, chi bằng...
Hà Thiên đưa mắt nhìn cái người vui vẻ đến mức nhảy chân sáo trước mặt, dáng vẻ đáng yêu này của hắn khiến y hận không thể đóng khung lưu lại. Hay là nhân cơ hội này đưa y đi dạo một lát nhỉ.
Trong quá trình tiếp xúc, y nhận ra hắn không biết quá nhiều về kinh thành. Dường như hắn thật sự là một người từ trên trời rơi xuống, mục đích duy nhất là ở bên cạnh y vậy. Từ đầu đến cuối, hắn đều chỉ bám ở cạnh y, không một giây phút nào nghĩ đến việc rời xa. Sự tồn tại của hắn, dường như chỉ là vì y.
Có lẽ, đây cũng là nguyên nhân mà y cảm thấy hắn khác biệt so với những người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phan-dien-bi-nguoi-qua-duong-hot-roi/22.html.]
"Tống Kim Tùy, ngươi có muốn đi dạo kinh thành không?"
Ta muốn về nhà ngủ hơn.
Đương nhiên, câu này hắn không thể nói thẳng với phản diện. Nhìn dáng vẻ mong đợi được dẫn hắn đi dạo kinh thành của y là hắn không đành lòng từ chối. Cuối cùng, hắn đành phải gật đầu: "Được rồi."
Mập
Hà Thiên cực kì hào hứng, tay hai người từ đầu đến cuối đều chưa từng buông ra. Y đích thân đưa hắn đi thăm từng ngóc ngách của hoàng thành. Những quán ăn nổi tiếng, những quán trà ngon, thậm trí là những tiệm y phục, những tiệm đồ gốm, y đều đưa hắn đi xem một lượt.
"Đây là nơi ta thường mua đồ về dùng, bát trong nhà đều xuất phát từ nơi này." Hà Thiên giới thiệu qua rồi dắt Tống Kim Tùy bước vào trong. Chủ tiệm nhận ra y, lập tức đích thân đến chào hỏi.
"Hà đại phu, ngài tới mua đồ sao?"
Hà Thiên gật nhẹ đầu, tự hào đưa đôi bàn tay đang nắm chặt của hai người ra phía trước khoe mẽ: "Ta đưa đồ đệ mới tới đây xem chút thôi."
"Vậy hai vị cứ tự nhiên, thích cái gì cứ nói với tôi. Đúng rồi, thuốc lần trước ngài kê cho tôi hiệu quả cực kì, đầu tôi bây giờ đã không còn đau nữa rồi." Chủ tiệm hào hứng cảm ơn y. Dáng vẻ của ông ta hận không thể ôm y để thể hiện tấm lòng biết ơn này.
Tống Kim Tùy kéo ra một nụ cười gượng gạo. Cả ngày hôm nay đi chơi hoàng thành, chẳng biết là y đang dẫn hắn đi chơi hay là đi xem bệnh nhân cũ nữa. Chủ tiệm nào bọn họ ghé qua thì cũng đều là bệnh nhân cũ của y. Điều này cũng chứng tỏ, mặc dù phản diện trẻ tuổi nhưng số lượng việc tốt mà y làm lại có thể hơn bất kì người nào.
"Ngươi có thích cái gì không? Thích thì ta có thể mua cho người." Từ trước tới giờ, thứ y không thiếu nhất chính là tiền.
Tống Kim Tùy: "..."
Ông đây cảm thấy cuộc đời mình đột nhiên thành công đến bất ngờ. Ở đời thường luôn phải tự mình lăn lộn giữa dòng người, xuyên vào trong truyện một cái lại được phản diện giàu có bao nuôi.
Hai người bọn họ kết thúc chuyến đi bằng một bữa cơm tại quán ăn nổi tiếng nhất hoàng thành. Lúc trở về, Hà Thiên không quên mua đồ cho cả đám ăn mày đang dùng nhà y làm chỗ nghỉ ngơi.
Trở về đến nơi, hắn để mặc y đưa đồ ăn, chính mình lao lên giường lăn vài vòng. Lôi kéo cả ngày, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi.
Tuy nhiên, ông trời không cho không ai cái gì. Ông ta ban cho hắn một phú ông bao nuôi mình, lại tước đi thời gian nghỉ ngơi của hắn. Hắn vừa mới nằm xuống giường, bên ngoài đã truyền vào tiếng gõ cửa: "Hà đại phu, ngài cuối cùng cũng trở về rồi. Lễ rước dâu sắp diễn ra, nhưng tiểu thư lại muốn gặp ngài lần cuối rồi mới chịu lên kiệu hoa. Ngài có thể lập tức theo ta tới gặp nàng không?"
Tống Kim Tùy: "..."